Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đành phải mang vẻ mặt cao quý lãnh diễm đi ra khỏi nội điện.
"Hoàng hậu nương nương có phân phó gì?" Cung nữ canh giữ ở cửa thấy nàng đi ra, lập tức cung kính hỏi.
"Điểm tâm trong điện bệ hạ rất hợp khẩu vị của bổn cung, sai người mang lên một đĩa." Nói xong câu này Diệp Khanh liền quay đầu trở về nội điện, chỉ để lại cho cung nữ một bóng lưng cao quý lãnh diễm.
Không bao lâu sau, đã có tiểu thái giám tiến vào làm lại một đĩa điểm tâm, rồi mang đĩa rỗng lúc nãy xuống.
Không hổ là người hầu hạ trước mặt hoàng đế, thấy tình hình này, trên mặt tiểu thái giám ngoại trừ cung kính, một chút cảm xúc khác cũng không có.
Diệp Khanh vô cùng hài lòng, cảm thấy cung nhân nơi này hiểu chuyện như vậy, nàng ăn một đĩa điểm tâm có lẽ sẽ không truyền đến lỗ tai cẩu hoàng đế.
Cùng lúc đó, trong thiên điện Chiêu Đức Điện, hoàng đế đang thắp đèn phê duyệt tấu chương.
An Phúc hầu ở bên cạnh, nhìn sắc trời một cái, nhớ tới hoàng hậu còn đang chờ ở tẩm điện, to gan nói một câu: "Bệ hạ, đã đến giờ rồi, ngày mai còn phải thượng triều sớm, nghỉ ngơi đi.”
"Biên quan gấp gáp, những tấu chương này chậm trễ không được." Đáy mắt Tiêu Giác đã có tơ máu, hắn mệt mỏi xoa xoa mi tâm, phân phó nói: "An Phúc, cho trẫm một chén trà đặc.”
"Cái này..." An Phúc do dự nhiều lần, vẫn là nhắc nhở: "Bệ hạ chẳng lẽ đã quên, hôm nay là ngày hoàng hậu nương nương thị tẩm.”
Bàn tay Tiêu Giác hạ bút dừng lại, mang theo vài phần hứng thú mở miệng: "Hoàng hậu bên kia thế nào rồi?”
"Nghe người hầu hạ nói, hoàng hậu truyền một lần điểm tâm, ngược lại không có chuyện gì khác." An Phúc đáp.
"Điểm tâm?" Tiêu Tỳ cảm thấy đáp án này rất kỳ lạ.
Hắn lâu như vậy không qua, nữ nhân kia không tìm cách cùng người khác tìm hiểu tin tức của hắn sao?
Chậc, nữ nhân này thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Đặt bút chu xuống, Tiêu Giác nói: "Đi qua xem một chút.”
Mặc dù chỉ là một câu nói như vậy, nhưng An Phúc đã vui vẻ.
Diệp Khanh cầm một quyển dã sử, xếp bằng ngồi ở trên ghế, cả người mệt mỏi không chịu nổi, đầu gật gù như gà mổ thóc.
Lúc Tiêu Giác tiến vào không để cung nhân thông báo, bước vào nội điện liền nhìn thấy một màn như vậy.
Khóe miệng hắn kéo ra một độ cong không quá rõ ràng.
Diệp Khanh vốn ngủ gật có lẽ đã ngủ say, buông tay, quyển sách cầm trong tay rơi xuống đất.
Động tĩnh này lập tức đánh thức Diệp Khanh, nhìn cẩu hoàng đế đứng ở cửa, nàng sợ tới mức trèo xuống ghế dựa.
Chỉ là bởi vì ngồi xếp bằng quá lâu, chân tê, cả người nàng tê liệt ngồi trên mặt đất, đau đến nỗi nàng hận không thể vặn mình.
Nha, lần này được rồi, mặt mũi ném đến nhà bà ngoại!
Trên mặt Tiêu Giác lại xuất hiện biểu tình ghét bỏ Diệp Khanh vô cùng quen thuộc, hắn sải bước đi tới, ép buộc nàng duỗi thẳng chân, đưa tay điểm vài huyệt vị của nàng một chút.
Cảm giác đau đớn của tê chân trong nháy mắt tiêu tán không ít.
Diệp Khanh cảm kích đến rơi nước mắt: "Đa tạ bệ hạ!”
Nàng cố gắng lấy một tư thế ưu nhã đứng lên, chỉ là khi nhìn thấy mình làm cho quyển dã sử kia đầy nếp nhăn, Diệp Khanh liền ưu nhã không được.
Cẩu hoàng đế có một điểm miễn cưỡng được coi là ưu điểm… Yêu sách như mạng.
Nhìn sắc mặt Tiêu Giác trong nháy mắt âm trầm xuống, Diệp Khanh nhặt quyển dã sử kia lên, cố gắng lấy tay đè ép, vẫn là khôi phục không được nguyên trạng, nàng thăm dò nói: Thần thϊếp... Thần thϊếp vô cùng yêu thích quyển sách này của bệ hạ, không bằng bệ hạ tặng quyển sách này cho thần thϊếp, thần thϊếp tìm một quyểm khác cho bệ hạ?”