Trở lại Chiêu Dương Cung, Diệp Khanh liền phái người đi Vĩnh Hòa Cung tìm hiểu tin tức.
Cố Lâm Uyên có cơ hội tốt như vậy mà không ra khỏi cung, không phải chứ, Diệp Khanh nghĩ không ra.
Phòng ma ma thì trước tiên cảnh cáo hạ nhân Chiêu Dương Cung một phen, lại hỏi về một ít thói quen cụ thể của Diệp Khanh.
Lần lượt điều tra từng chút, dường như cũng không có vấn đề gì.
Diệp Khanh ngồi trên giường mềm, mèo Ba Tư trên mặt đất chơi cầu nhung đủ màu sắc.
Nó có chút sợ, thấy Phòng ma ma đi tới, trong nháy mắt liền chạy tới tẩm điện bên kia.
Chẳng qua bởi vì chạy quá nhanh, thân thể lại quá tròn, chưa kịp rẽ, "Boong" một tiếng đυ.ng vào lư hương.
Nó choáng váng đứng lên, nhìn lư hương, lại nhìn Diệp Khanh, thoạt nhìn vừa ngốc vừa đáng thương.
Diệp Khanh buồn cười không khỏi nói: "Cơm Nắm, mau lại đây.”
Mèo Ba Tư cảnh giác nhìn Phòng ma ma một cái, mới đi đường vòng chạy đến bên cạnh giường mềm, nhảy lên đầu gối Diệp Khanh.
Phòng ma ma nhìn lư hương đặt ở góc phòng, lông mày lại nhíu lại: "Nương nương thích thắp hương?”
Tử Trúc vội nói: "Nương nương trước kia ngủ không sâu, buổi tối cần chút an thần hương để giấc ngủ. Nhưng mà đoạn thời gian trước nương nương bệnh nặng, nên không có thắp hương nữa.”
Phòng ma ma trừng mắt nhìn Tử Trúc một cái: "Tin tức quan trọng như vậy sao lại không nói sớm.”
Tử Trúc cúi đầu không dám lên tiếng, Phòng ma ma nổi danh nghiêm khắc, trước kia nàng ở Trường Thọ Cung sớm lĩnh giáo qua, huống chi không bẩm báo điểm này đích thật là sơ sẩy của nàng ấy.
"Chiêu Dương Cung sự vụ rất nhiều, Tử Trúc tuổi còn nhỏ, bản cung về sau còn phải dựa vào Phòng ma ma." Diệp Khanh nói như vậy, vừa là đề cử Phòng ma ma, cũng là vì Tử Trúc giải vây.
"Hoàng hậu nương nương nặng lời, lão nô đến Chiêu Dương Cung này, tất nhiên an toàn của nương nương là trên hết." Phòng ma ma hòa hoãn ngữ khí, hỏi Tử Trúc: "Có tro hương đã cháy không?”
"Tro hương mỗi ngày đều sẽ thanh lý một lần, hiện giờ đã không còn, nhưng mà lúc trước thái y đã tra qua hương, không có vấn đề gì." Tử Trúc đáp.
Phòng ma ma lại không tiếp lời, chỉ sai người tìm khăn tay sạch sẽ cùng một cái bàn chải mềm.
Bà ấy cầm bàn chải mềm cẩn thận quét qua khe hở lư hương, từng chút từng chút đem tro hương còn sót lại trong khe hở lên khăn tay.
Làm xong tất cả, Phòng ma ma mới nói: "Nương nương sai người mời thái y đáng tin cậy đến.”
Diệp Khanh liền sai Tử Trúc phái người đi mời Lý thái y tới.
Lý thái y chính là thái y lúc trước phát hiện Diệp Khanh trúng độc.
Lý thái y mang rương thuốc đến Chiêu Dương Cung, ngửi thấy mùi hôi trong tro hương mà Phòng ma ma quét ra, vẻ mặt nghiêm trọng, cuối cùng dứt khoát lấy tay ấn một chút đưa vào miệng nếm thử.
Cuối cùng sắc mặt cương cứng đại biến, vội vàng phun ra tro hương, lại dùng nước trà súc miệng.
Diệp Khanh nhìn đến sửng sốt, hô hấp không khỏi trở nên khẩn trương theo.
"Hồi bẩm nương nương, trong tro hương này, không chỉ có một loại hương an thần còn có Trọng Thảo!" Lý thái y giữ kín như bưng.
Diệp Khanh cùng Phòng ma ma liếc nhau, Phòng ma ma truy hỏi: "Trọng Thảo là cái gì?”
Lý thái y nói: "Mường Trọng Thảo là một vị thảo dược độc hại, hương vị cùng công dụng đều tương tự hương an thần, chẳng qua Mường Trọng Thảo là khiến cho thần kinh tê liệt để đạt được hiệu quả an thần, sử dụng lâu ngày độc tố tồn đọng, sợ rằng có nguy hiểm đến tính mạng!”
Tử Trúc và Phòng ma ma đều hít sâu một hơi.
Tử Trúc cũng sắp khóc, vội hỏi: "Vậy nương nương nhà ta thế nào rồi? ”
"Lão thần lúc trước vì nương nương chẩn đoán mạch, bệnh tình nương nương phát hiện sớm, trúng độc không sâu, lúc trước lão thần không biết nương nương trúng độc gì, mới chỉ kê đơn thuốc tính ôn hòa giải độc, hiện tại biết là trúng Trọng Thảo, bốc thuốc đúng bệnh sẽ khỏi nhanh thôi." Lý thái y nói.
Nghe được những lời này, Tử Trúc và Phòng ma ma mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nàng cảm ơn thái y, lại uyển chuyển nói để thái giữ kín như bưng chuyện này.
"Nương nương yên tâm, ngài chỉ là buồn bực trong lòng, cũng không có gì đáng ngại." Lý thái y biết hoàng cung nước sâu, lúc trước hoàng đế cũng lệnh cho ông ấy phân hủy việc này trong bụng, ông ấy tự nhiên không dám truyền ra ngoài.
Câu trả lời này vô cùng thông minh, Diệp Khanh bảo Tử Trúc lấy một túi kim châu cho thái y, lại sai người đưa thái y xuất cung.
"Ngày thường phụ trách thắp hương là ai?" Lý thái y đi rồi, Phòng ma ma mới trầm mặt hỏi.
"Là Ngọc Châu, nàng ta vốn là thủ hạ làm việc cho Lưu Hỉ, mấy ngày trước mới được đưa đến Hoán Y Cục." Tử Trúc đáp.
"Mau đi mang người trở về." Phòng ma ma nói.
Tử Trúc cũng ý thức được sự tình sợ là không đơn giản, đáp một tiếng liền tự mình đi đến Hoán Y Cục.