Lấy tính tình của Dương phi sẽ vội vàng xông tới Vĩnh Hòa Cung tìm Tô phi tính sổ, nếu gặp được nam nữ chủ, chắc chắn hận không thể đem quan hệ giữa Tô Như Ý và Cố Lâm Uyên nói ra cho thiên hạ biết. Dưới tuyệt cảnh như vậy, Cố Lâm Uyên nếu muốn dẫn Tô Như Ý ra khỏi cung, cũng chỉ có thể bắt cóc Dương phi, uy hϊếp cẩu hoàng đế thả bọn họ rời cung.
Phụ thân Dương phi là tể tướng đương triều, tay nắm trọng quyền. Dương phi bị bắt cóc, Tiêu Giác chắc chắn phải lo lắng cho sống chết của nàng ta, chỉ có thể nuốt hận thả nam nữ chủ xuất cung.
Đến lúc đó cẩu hoàng đế tức giận, cũng chỉ có thể di chuyển đến trên người Dương phi.
Mình chẳng những an toàn trong thâm cung, còn trút được cơn giận, quả thực hoàn mỹ!
Diệp Khanh nghĩ tới kế hoạch mà vui vẻ, nhưng hiện thực lại dường như không không giống với tưởng tượng của nàng, Diệp Khanh khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Nàng phát hiện có một tầm mắt vẫn luôn ở trên người mình, ngẩng đầu, liền đυ.ng vào đôi mắt phượng cười như không cười của Tiêu Giác.
Cẩu hoàng đế này sẽ không biết gì đâu đúng không?
Diệp Khanh hào phóng hướng Tiêu Giác cong khóe môi, nhìn như phong khinh vân đạm, kì thực nội tâm vô cùng hoảng hốt.
Trong mắt Tiêu Giác hứng thú càng nhiều.
Thái hậu sai người truyền Dương phi và Tô phi tới.
Hai người đi vào trong điện, đều chật vật không thôi, trang sức vàng ngọc trên đầu Dương phi bị kéo lỏng lẽo sắp rơi ra, quần áo cũng bị xé rách. Tô Như Ý càng thảm, tóc tai bù xù, thái dương còn mang theo máu, mặt đầy nước mắt, khóc đến mức khiến người ta thấy mà thương.
Thái hậu tức giận đến mức đập lên bàn: "Các ngươi nhìn xem các ngươi trông như thế nào! Còn đâu dáng vẻ cung phi!”
Tô Như Ý vẫn luôn khóc không nói lời nào, quanh co lòng vòng khiến người ta biết ủy khuất của nàng ấy. Hôm nay phỏng chừng là thật sự chịu thiệt thòi lớn, trực tiếp gào thét khóc lóc kể lể: "Cầu thái hậu nương nương làm chủ cho thần thϊếp, Dương phi vô duyên vô cớ xông vào cung thϊếp đánh thϊếp, còn muốn rạch mặt thϊếp..."
Lúc tiên đế còn trẻ, từng từ Dương Châu mang về một con ngựa gầy, con ngựa gầy kia thủ đoạn rất cao, quen lấy nhu nhược để chiếm lấy thương tiếc của nam nhân, thái hậu ở trong tay con ngựa gầy kia chịu không ít thiệt thòi, từ đó về sau hận nhất là những "mỹ nhân giấy" quen giả bộ nhu nhược kia.
Tô Như Ý tư thái mảnh khảnh này, chưa từng ở trước mặt thái hậu có được sắc mặt tốt.
Có lẽ là do khí tràng, Tô Như Ý tuy rằng đẹp đến xuất trần, nhưng ở trước mặt thái hậu, vẫn cho người ta có một loại cảm giác mỹ mạo của nàng ấy bị thái hậu đè xuống.
Thái hậu chỉ thản nhiên nhìn Tô Như Ý một cái, ngược lại hỏi Dương phi: "Những gì Tô phi nói là thật sao?”
Thân thể Dương phi rắn chắc hơn Tô phi, nàng ta vốn đè Tô phi đánh, nhưng khớp tay khớp chân nàng ta cũng không biết tại sao, giống như là bị cái gì đánh trúng, đột nhiên đau đớn, không thể động đậy. Nàng ta đánh người trước sau như một thích nhất là tát, Tô phi cũng là thừa dịp tay chân nàng ta vô lực, nhân cơ hội bóp cánh tay và thắt lưng nàng ta.
Những nơi đó cũng không thể dễ dàng nhìn thấy, Dương phi đau đến nước mắt lưng tròng, bản lĩnh chửi của nàng ta cũng không kém, lúc này liền nói: "Thái hậu nương nương minh giám, là Tô phi nhục mạ gia phụ trước, gia phụ vì bệ hạ, vì Đại Hàn mà lo lắng, lại bị người nhục mạ như vậy, thϊếp tức giận, mới động thủ đánh Tô phi!”
"Ngươi ngậm máu phun người!" Tô Như Ý tức đến gan cũng đau.
"Ngươi dám nói không dám nhận!"
Mắt thấy Dương phi cùng Tô phi ầm ĩ lại muốn động thủ.
Thái hậu trầm hét một tiếng: "Đủ rồi! Đúng là mất mặt! Các ngươi ai nấy tự mình hồi cung, mỗi người chép một trăm lần "Nữ Đức"!”
Dương phi tự biết đuối lý, cũng không rõ Diệp Khanh có lén báo cáo cho thái hậu hay không, dù sao sáng nay nàng ta mới không che đậy mắng Diệp thượng thư, sợ thái hậu ghi hận, không dám nói thêm hai lời.
Tô Như Ý cũng lo lắng sự tình tiếp tục náo loạn, Cố Lâm Uyên trốn trong tẩm cung của nàng ấy sẽ tìm tới, đến lúc đó sẽ thật sự phiền toái.
Hai người đều cúi đầu thuận mắt đáp ứng, lúc này mới tự mình hồi cung.
Sau khi hai người các nàng rời đi, thái hậu không khỏi trách cứ Tiêu Giác: "Con nhìn xem hậu cung này đã thành cái dạng gì!”
Tiêu Giác nhìn Diệp Khanh một cái, mới nói: "Nhi thần sẽ nghiêm khắc quản giáo.”
Diệp Khanh không xác định Tiêu Giác cái liếc mắt kia có phải là đang ám chỉ nàng cái gì hay không, nhưng nàng vẫn là vô cùng thức thời nói: "Mẫu hậu tức giận, là nhi thần không ước thúc các phi tần tốt.”
Thái hậu không khỏi trừng mắt nhìn Tiêu Giác một cái: "Hoàng hậu khắp nơi vì con nói chuyện, sao con lại không nhìn thấy nàng tốt?”
Sao lại kéo nàng vào? Trong lòng Diệp Khanh kêu khổ không ngừng, trên mặt vẫn treo ra một nụ cười giả khiến người ta kiếm không ra lỗi sai.
"Mẫu hậu giáo huấn đúng." Lúc Tiêu Giác nói lời này còn nhìn Diệp Khanh một cái, khóe mắt hắn hơi nhướng lên, làm cho Diệp Khanh cảm thấy hắn giống như là một con hồ ly.
Tiêu Giác còn có chính vụ phải bận rộn, dùng cơm xong liền đi ngự thư phòng.
Diệp Khanh lưu lại cùng Thái hậu nói chuyện một lát.
"Mấy ngày trước, trong cung của con có chuyện gì xảy ra?" Tiêu Giác không có ở đây, thái hậu mới mở miệng hỏi chuyện này.
"Nhi thần vô dụng, lại bị bệnh một hồi, khiến mẫu hậu lo lắng." Diệp Khanh không dám nói cho thái hậu biết chuyện mình bị Cố Lâm Uyên hạ độc.
Thần tử dám hạ độc hoàng hậu, đây là tội danh bao nhiêu.
Hơn nữa lúc này nam chủ nguyên thủy ở trong mắt mọi người vẫn là một "người chết", nếu nàng đem sự thật nói ra, chỉ sợ cả Cố gia đều phải xuống ngục.
Diệp Khanh thầm nghĩ ăn vặt chờ chết, không muốn lòi ra nhiều việc. Kế hoạch hôm nay xảy ra ngoài ý muốn, vốn đã làm cho Diệp Khanh trong lòng bất an.
"Con cũng học theo hoàng đế lừa gạt ta?" Sắc mặt Thái hậu trầm xuống: "Nếu thật sự chỉ là bị bệnh, ai gia sẽ không hỏi lời này nữa!”