Vĩnh Hòa Cung.
Tô Như Ý không quỳ quá lâu ở Chiêu Dương Cung, sau khi hai người đế hậu rời đi, An Phúc liền đi qua khuyên nhủ để Tô Như Ý trở về Vĩnh Hòa Cung.
"Hoàng hậu không khỏi khinh người quá đáng! Nàng ta rõ ràng giả bộ hồ đồ, cố ý làm cho nương nương ở trước mặt chúng phi khó chịu!”
Trở lại cung điện nhà mình, cung nữ Minh Liễu của Tô Như Ý bắt đầu bất bình vì chủ tử nhà mình, nhớ tới lúc bọn họ lập Chiêu Dương Cung, ánh mắt của hạ nhân Chiêu Dương Cung, Minh Liễu liền cảm thấy trên mặt khô đến hoảng hốt.
Nhìn dáng vẻ mềm mại của nương nương nhà mình mắc bệnh lại yếu hơn ba phần, Minh Liễu cảm thấy một nữ nhân như mình nhìn cũng động lòng không thôi, khuyên nhủ: "Nương nương, ngài cũng đừng đấu khí với bệ hạ, ngài chỉ cần chịu thua, không phải cái gì bệ hạ cũng cho ngài sao?”
Ba ngày trước, trong cung hoàng hậu đưa tới một thái giám, nói là thái giám cố ý không bẩm báo, mới hại Tô phi quỳ trước Chiêu Dương Cung lâu như vậy.
Minh Liễu cảm thấy thái giám kia chính là quỷ chết thay hoàng hậu đẩy ra!
Nhưng không, nương nương nhà nàng còn chưa nói trách phạt thái giám kia như thế nào, thái giám đã bị người độc chết, thích khách còn chạy tới Chiêu Dương Cung, cái này phải không rõ là hoàng hậu chột dạ sao?
Hoàng thượng tự mình đi bắt thích khách, vừa vặn gặp phải hoàng hậu bị bệnh.
Đêm đó hoàng thượng lại đây, tựa hồ cùng Tô phi náo loạn không vui, từ đó cũng không bước vào Vĩnh Hòa Cung một bước, ngày hôm sau Minh Thúy đã bị phái đi lãnh cung làm việc.
Minh Liễu cảm thấy tất cả những điều này rõ ràng chính là mưu kế của hoàng hậu! Hết lần này tới lần khác chủ tử nhà nàng là người tâm tính mạnh mẽ, không chịu cúi đầu trước bệ hạ, mới khiến Chiêu Dương Cung bên kia thực hiện được kế hoạch.
Tô Như Ý hất Minh Liễu nâng tay nàng, mặt tái nhợt cười lạnh: "Ngươi biết cái gì?”
Minh Liễu cảm thấy Tô phi cười có chút rợn người, cũng không dám trước tiên lại đi qua đỡ nàng ấy.
Sau khi Tô phi vào cung nàng mới đến bên cạnh Tô phi hầu hạ, mặc dù tận tâm tận lực, nhưng Minh Liễu cảm thấy Tô phi vẫn coi trọng Minh Thúy hơn, chỉ bởi vì Minh Thúy là tỳ tử nàng ấy mang từ ngoài cung vào, vì thế trong lòng Minh Liễu có chút bất bình.
Lần này Minh Thúy bị phái đến lãnh cung, ngoài mặt nàng thương tâm, trong lòng thì vô cùng vui mừng. Minh Thúy không có ở đây, nàng chính là đại cung nữ của Vĩnh Hòa Cung này.
Mắt thấy Tô phi một mình lảo đảo đi về phía tẩm điện, Minh Liễu mới phục hồi tinh thần muốn tiếp tục tiến lên đỡ nàng ấy.
Sắp đến cửa, Tô phi lại đột nhiên quát lớn một tiếng: "Đi xuống! Tất cả đi xuống! Không có mệnh lệnh của bổn cung, không được vào!”
"Nương nương, ngài còn nóng! Nô tỳ đi mời thái y đến xem cho ngàimột chút." Minh Liễu nói.
"Không cần, bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát." Giọng điệu Tô phi không cho phép cự tuyệt.
Trong lòng Minh Liễu mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn quỳ gối cung kính lui ra.
Lúc này Tô Như Ý mới run rẩy đẩy cửa đi vào.
Gần như trong nháy mắt, cửa liền đóng.
Trái tim Tô Như Ý run lên theo: "Chàng vẫn đến..."