Tiêu Giác lại không rảnh để ý tới nàng ấy, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Diệp Khanh, đáy mắt mang theo vài phần thâm trầm và hứng thú mà Diệp Khanh hình dung không ra: "Chẳng lẽ ngươi đã quên ta nói hôm nay cùng nhau đến chỗ mẫu phi thỉnh an sao?”
Diệp Khanh: "... Thần thϊếp không quên.”
Cẩu hoàng đế hôm nay có uống nhầm thuốc không? Có phải hắn quên người quỳ trên mặt đất chính là người trong lòng hắn hay không?
Tiêu Giác nói: "Cũng không còn sớm, nên khởi hành rồi.”
Hắn nhìn lướt qua các hậu phi, thản nhiên nói một câu: "Các vị ái phi tự mình hồi cung đi.”
Các phi tần nghe được câu này của hắn, trên mặt lộ ra sự vui mừng như sống sót sau kiếp nạn, chỉ là trong ánh mắt các nàng nhìn Diệp Khanh có thêm một ít thứ khác, giống như là đồng tình lại giống như thương hại, hoặc là... Hả hê khi người gặp họa?
Khiến cho Diệp Khanh có chút không giải thích được.
Hả?! Chẳng lẽ nàng đọc một quyển sách giả sao?
Nhóm phi tần rất nhanh rời đi, chỉ có Tô Như Ý vẫn quỳ gối tại chỗ không đứng dậy.
Tiêu Giác giống như không nhìn thấy nàng ấy, xoay người đi ra ngoài, hoàn hảo nhắc nhở Diệp Khanh: "Còn trì hoãn, thỉnh an mẫu hậu sẽ trễ.”
Đồng tử Tô Như Ý run lên, thân thể đơn bạc lung lay sắp đổ.
Cung nữ hầu hạ nàng ấy vội vàng kêu lên: "Bệ hạ, nương nương từ đêm qua đã phát sốt, hiện tại cả người hổi! Cầu bệ hạ cứu nương nương!”
Diệp Khanh nghe được câu này, tâm tình càng phức tạp. Sốt còn chạy đến chỗ nàng, quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, lấy thân thể nhu nhược của Tô phi, đến lúc đó nếu là đến té xỉu hay cái gì đó, truyền ra ngoài chắc chắn nàng sẽ biến thành hoàng hậu ác độc!
Đến lúc đó nam chủ tám phần sẽ đi tính số nàng.
Trong mắt Diệp Khanh sinh ra lãnh ý, đám người này coi nàng là bánh bao mà nắn bóp, nếu nàng không để bọn họ chảy chút máu, bọn họ sợ là sẽ không ý thức được nàng là quả cầu gai.
Cung nữ gọi cẩu hoàng đế, Diệp Khanh không dễ nói chuyện, chỉ chờ cẩu hoàng đế tự mình xử lý.
Tiêu Giác chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Tô Như Ý một cái, buông ba chữ xuống: "Gọi thái y.”
Cung nữ kia thật sự là một người trung thành, thê lương khóc lóc kêu: "Nương nương, ngài cầu xin bệ hạ đi! Đêm qua ngài không để ý phong hàn ở trong viện đánh đàn một đêm, không phải vì cho bệ hạ thấy tâm ý của ngài sao?”
Diệp Khanh nghe vậy nổi da gà, chậc, tình thú cao nhã như vậy sao? Cãi lộn lại dùng tiếng đàn để tâm sự.
Phải không? Tiếng đàn?
Trong nguyên bản nam nữ chủ đều tinh thông âm luật, lúc rảnh rỗi thường xuyên cầm tiêu hợp tấu, thậm chí có thể thông qua âm luật truyền tin tức.
Nam chủ ở trong cung bố trí xong tất cả, đêm trước khi gặp mặt nữ chủ, thổi một đoạn sáo nói cho nữ chủ kế hoạch của mình, nữ chủ sợ nam chủ gặp nguy hiểm, thức trắng đêm đánh đàn để nam chủ không nên mạo hiểm, khuyên nhủ nam chủ mau chóng rời cung. Nhưng nam chủ làm sao có thể buông tha, ngày hôm sau tìm cơ hội lẻn vào trong cung Tô Như Ý, hai người rưng rưng gặp nhau.
Diệp Khanh lập tức giật mình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Cố Lâm Uyên sẽ nói chuyện riêng với Tô Như Ý. Ánh mắt nàng đột nhiên sâu thẳm hơn vài phần.
Tô Như Ý nghe cung nữ kia nói, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người, lớn tiếng trách một câu: "Không cần ngươi nhiều chuyện!”
Cung nữ không biết vì sao Tô Như Ý đột nhiên nổi giận như vậy, bị rống đến co rúm người.
Trong mắt Tiêu Giác vẫn là vẻ cười như có như không cười kia, hai chủ tớ Tô Như Ý phía sau nói cái gì đó, hắn giống như là không nghe thấy, ngược lại nắm tay Diệp Khanh đi ra ngoài điện: "Sao lúc nào cũng xuất thần vậy?”
Trong đầu Diệp Khanh có chút mơ hồ, nàng cảm giác mình hoàn toàn không rõ tình huống hiện giờ.
Hành động này của cẩu hoàng đế rất khác thường, Tô Như Ý không phải là một nốt chu sa trong lòng hắn sao? Làm sao đảo mắt đã trở thành máu muỗi trên tường?
Thẳng đến khi ngồi trên kiệu long phượng, trong đầu Diệp Khanh vẫn là một đống lộn xộn.
Nàng nghiêng đầu đánh giá Tiêu Giác một cái.
Tiêu Giác vốn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên giương mí mắt lên, bắt tại trận Diệp Khanh nhìn trộm.
"Hoàng hậu tựa hồ có chuyện muốn nói?" Hắn sâu kín nói.
Diệp Khanh cố kỵ cung nhân hai bên trái phải, không dám hỏi quá thẳng thắn, uyển chuyển nói: "Bệ hạ cãi lộn với Tô muội muội sao?”
Tiêu Giác nghe xong, biểu tình trên mặt không có dao động gì, chỉ thản nhiên trả lời lại một câu: "Hoàng hậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Khanh: "..."
Cùng cẩu hoàng đế nói chuyện, quả nhiên nói không đến ba câu sẽ bị nhồi máu cơ tim.