Lời này rõ ràng là đang hỏi Diệp Khanh nhưng trước bầu không khí quỷ dị này, Diệp Khanh nhất thời không biết trả lời hắn như thế nào.
Lúc Tô Như Ý dập đầu nàng cũng có chút mơ hồ, trong nguyên tác nữ chủ không phải là người mang thiết lập tiểu bạch hoa nhu nhược tốt bụng khổ tình sao?
Tại sao không giống như trong truyện?
Đây là nam nữ chủ thông đồng xem nàng như hồng mềm tùy ý bóp sao?
Cẩu hoàng đế tính tình âm tình bất định, Diệp Khanh cũng không đoán được tính tình của hắn, nhưng nghĩ trong chốc lát còn phải đi thỉnh an thái hậu, đùi vàng sắp tới, nàng cũng không sợ hãi, thẳng thắn nói: "Đại cung nữ của Tô phi không biết bị ai phạt đi lãnh cung, Tô phi cảm thấy là thần thϊếp hạ mệnh lệnh.”
Tô Như Ý vừa nghe Diệp Khanh lời này, hai hàng nước mắt trong vắt từ hốc mắt lăn xuống, thoạt nhìn tái nhợt mà yếu ớt, giống như một con búp bê sứ vừa chạm vào sẽ vỡ vụn, nàng ấy nghẹn ngào nói: "Minh Thúy thuở nhỏ đã hầu hạ ta, lúc trước là ta dẫn nàng vào cung, Minh Thúy lỗ mãng, không hiểu cung quy, mặc kệ nàng phạm tội gì, thϊếp nguyện thay nàng ấy gánh vác.”
Thấy bộ dáng nhu nhược này của Tô Như Ý, Diệp Khanh đột nhiên thật sự có loại ảo giác mình là ác độc hoàng hậu. Nàng không nhịn được trả lại Tô Như Ý một câu: "Vậy ngươi vào lãnh cung thay cung nữ kia gánh vác, chạy đến chỗ bổn cung khóc lóc không biết mệt à, cũng không phải bổn cung phạt cung nữ kia vào.”
Tô Như Ý nghe lời nói của Diệp Khanh thì mặt trắng bệch, chỉ yên lặng rơi lệ, không nói một lời.
Ngược lại Tử Trúc sợ tới mức vụиɠ ŧяộʍ kéo góc áo Diệp Khanh, dù sao Tiêu Giác vẫn còn ở chỗ này, lời nói kia của nàng tuy nói là hả giận, nhưng người không rõ ràng sự tình nghe chỉ là cảm thấy nàng làm khó Tô phi.
Diệp Khanh cũng biết là mình xúc động, nàng vụиɠ ŧяộʍ nhìn cẩu hoàng đế một cái, lại phát hiện cẩu hoàng đế cũng hứng thú nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt đen thâm thúy, giống như là đang đánh giá lại giống như là đang xác nhận cái gì.
Tim Diệp Khanh đập thình thịch, nguyên hoàng hậu tính tình dịu dàng, bị ủy khuất cũng sẽ không vì mình biện giải, chính là bánh bao. Lời nói cử chỉ của nàng quá mức khác thường, Tử Trúc là một người thật thà, có lẽ không phát hiện ra cái gì, nhưng cẩu hoàng đế khôn khéo biết bao, nếu bị hắn phát hiện mình là mượn xác hoàn hồn, sẽ dùng một ngọn lửa thiêu chết nàng mất.
Diệp Khanh sợ hãi, cũng vì xúc động vừa rồi của mình mà ảo não không thôi.
Nàng cúi đầu giả bộ chim cút ngày, cảm giác áp bách mười phần của Tiêu Giác cuối cùng cũng dời khỏi người nàng.
Hắn nhìn về phía Tô Như Ý, trong mắt vẫn là thần sắc cười như không cười kia, thậm chí còn mang theo một chút châm chọc: "Cung nữ kia của ngươi, là trẫm phạt.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt các hậu phi ở đây biến đổi vài lần, cuối cùng lại biến thành một loại quỷ dị bình tĩnh cùng chết lặng.
Diệp Khanh cũng rất ngoài ý muốn, Tiêu Giác vì sao lại phạt đại cung nữ của Tô Như Ý?
Ở đây kinh ngạc nhất chính là Tô Như Ý.
Vẻ mặt nàng ấy viết rõ kinh ngạc và không thể tin được, giống như hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: "Vì sao?”
Nước mắt nàng ấy rơi xuống từng giọt từng giọt, Diệp Khanh lần đầu tiên thấy người khóc mà cũng có thể khóc đẹp như vậy, quả thật chỉ có thể dùng lê hoa đái vũ để hình dung.
Đây xem như là lần đầu tiên Diệp Khanh thấy cẩu hoàng đế cùng nữ chủ ở chung, nàng chỉ cảm thấy quái dị, ánh mắt cẩu hoàng đế nhìn Tô Như Ý không có nhu tình cũng không có mật ý, thậm chí có vài phần lãnh ý như có như không, so với si tình bạo quân trong tưởng tượng của nàng có chút không giống nhau.
"Đứng lên." Đây là câu đầu tiên Tiêu Giác nói với Tô Như Ý sau khi vào điện, ngữ khí tuyệt đối không thể gọi là ôn nhu, thậm chí có chút lạnh như băng.
Hai vai đơn bạc của Tô Như Ý rung lên, khóc nói: "Bệ hạ một ngày không cho Minh Thúy trở về, thϊếp liền một ngày không đứng dậy.”
Vẻ châm chọc trên mặt Tiêu Giác nhiều hơn vài phần: "Vậy ngươi quỳ đi.”
Tô Như Ý bởi vì lời này của Tiêu Giác mà mặt lại trắng đi vài phần.