Tầm mắt Tiêu Giác dừng ở ngón tay Diệp Khanh lộ ra ngoài ống tay áo rộng, mắt phượng hẹp dài híp lại, hắn đột nhiên đoạt lấy bội kiếm của Ngự Lâm quân bên cạnh, ném về phía sau Diệp Khanh.
Diệp Khanh chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió gào thét mà qua, sau đó vang lên tiếng binh khí đâm vào da thịt, máu tươi phun ra từ miệng vết thương của cung nữ kia dính lên người nàng.
Cấm quân ong ong xông tới bắt lấy cung nữ bị Tiêu Giác một kiếm đâm trúng ngã xuống đất kia, Tử Trúc kinh hô chạy tới đỡ lấy Diệp Khanh, Diệp Khanh mới cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cả người nhũn ra.
Nếu không phải có Tử Trúc đỡ, nàng sợ là đứng không vững.
Dưới cục diện hỗn loạn như vậy, đầu óc Diệp Khanh ngược lại phá lệ rõ ràng, nàng nhìn chằm chằm mặt đất, thậm chí thấy được sợi tóc bên tai nàng bị cắt vụn khi Tiêu Giác ném kiếm.
Hô! Thật nguy hiểm!
Mới vừa rồi cùng Cẩu Hoàng đế nói chuyện, tay nàng lộ ra ngoài tay áo là để chỉ về phía sau, phần lớn lực chú ý của cung nữ đã bị cấm quân và cẩu hoàng đế hấp dẫn, không chú ý tới động tác nhỏ của nàng.
Cũng may ánh mắt cẩu hoàng đế không tệ, nhìn thấy tay của nàng.
Trong đầu Diệp Khanh không đúng lúc toát ra những ý nghĩ lộn xộn này, không biết vì sao, nàng cảm thấy hô hấp trở nên hết sức khó khăn.
"Bị thương?" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Diệp Khanh ngây ngô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Tiêu Giác, chậm rãi phun ra một câu: "Hình như trúng độc.”
Sau đó trước mắt tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Dựa theo định luật xuyên không, người xuyên không sẽ không dễ dàng chết.
Diệp Khanh đương nhiên cũng không đào thoát định luật này, lúc nàng tỉnh lại, vừa mở mắt đaz đối diện với một đôi mắt màu xanh biếc tròn trịa.
"Meo meo~~" Mèo Ba Tư thấy nàng mở mắt, nhưng nằm không nhúc nhích, lo lắng kêu một tiếng, vừa tiến lại gần dùng đầu lông xù cọ nàng, vừa vươn lưỡi mềm liếʍ mặt Diệp Khanh.
Diệp Khanh nhìn thoáng qua bài trí trong phòng, xác định là ở tẩm điện của mình thì lười biếng ngáp một cái, từ trong chăn vươn tay sờ sờ đầu miêu chủ tử.
Mèo Ba Tư cọ vào cổ tay Diệp Khanh, phát ra tiếng ngáy ỷ lại hưởng thụ.
"Khiến cho chủ tử lo lắng, là nô tì không phải." Diệp Khanh vừa nhẹ nhàng gãi trên lưng mèo Ba Tư vừa nói.
Tử Trúc đẩy cửa tiến vào, thấy Diệp Khanh tỉnh, vui mừng phát khóc, đặt chén thuốc trong tay lên bàn, nhào tới trước giường mừng rỡ nói: "Nương nương có thể xem như tỉnh.”
"Sao còn khóc." Diệp Khanh có chút bất đắc dĩ: "Không phải ta vẫn ổn sao?”
"Nếu hôm nay ngài còn không tỉnh được, chỉ sợ toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều phải rơi đầu." Tử Trúc lung tung lau nước mắt nói.
Đoạn này sao lại cẩu huyết như vậy? Xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, chuyện nào cẩu huyết cũng phát sinh trên người nàng là sao?
Diệp Khanh run rẩy nổi da gà: "Làm gì nghiêm trọng như vậy?”
"Ngài hôn mê suốt ba ngày, ngay cả thái hậu nương nương cũng bị kinh động, hiện tại toàn bộ người thái viện còn bị bệ hạ giam giữ trong cung!" Nói tới đây, Tử Trúc dường như nhớ tới cái gì đó, vội nói: "Nô tỳ phái người đi báo cho bệ hạ nương nương tỉnh lại.”
Diệp Khanh suy nghĩ một chút về thái độ của cẩu hoàng đế đối với mình, vội vàng gọi Tử Trúc lại: "Bệ hạ bận rộn triều chính, chuyện nhỏ như thế này đừng nên làm phiền ngài ấy nữa.”
Để người của Thái Y Viện trong cung, có lẽ là cẩu hoàng đế muốn cho thái hậu một cái công đạo. Nàng ở trong lòng cẩu hoàng đế chiếm mấy cân mấy lượng chứ, Diệp Khanh vẫn tự biết rõ.
Tử Trúc nói: "Nương nương đừng nghĩ như vậy, trong lòng bệ hạ có ngài, mấy ngày nay bệ hạ luôn ở thiên điện Chiêu Dương Cung, sáng nay còn tới thăm nương nương một lần mới lên triều.”
Lời này khiến Diệp Khanh ngẩn ra, cẩu hoàng đế vì thái hậu mà diễn xuất chân thực như vậy?
Hay là cẩu hoàng đế cảm thấy nam chủ còn có thể còn phái người đến tìm nàng, nên mới muốn ôm cây đợi thỏ?
Diệp Khanh nghĩ đủ nguyên nhân, vẫn là cảm thấy có chút gượng ép, nhưng mà nàng không ngu xuẩn đến mức cảm thấy cẩu hoàng đế sẽ đột nhiên tốt bụng mà đi đối xử tốt với nguyên chủ.
Trong lúc nàng suy tư, Tử Trúc đã ra ngoài phân phó tiểu thái giám đi ngự thư phòng báo tin.
Tử Trúc trở về hầu hạ Diệp Khanh uống thuốc, thấy Diệp Khanh nhíu mày uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, không khỏi đau lòng: "Nương nương thật sự là quá không coi trọng thân thể mình, cung nữ kia hạ độc cho ngài, ngài sao có thể mạo hiểm như vậy? Nếu không phải thái y nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, vậy làm sao bây giờ!”
Ha ha, cung nữ kia nói chỉ có trong tay Cố Lâm Uyên mới có giải dược, cho dù trong tay Cố Lâm Uyên mới có giải dược?
Nếu cung nữ lừa gạt nàng thì sao?
Huống chi lúc ấy cẩu hoàng đế cũng tự mình tới cửa bắt thích khách, nếu nàng còn làm bậy, vậy sẽ khiến cho Cẩu Hoàng đế càng thêm nghi kỵ nàng.