Đợi cung nhân đến đông đủ, nàng làm bộ nổi giận một trận, chọn đồ sứ rẻ tiền đập xuống đất.
Không biết là bị đám ngự lâm quân ngoài cung mang đao trấn trụ, hay là Diệp Khanh tính tình quá nghiêm túc, hạ nhân Chiêu Dương Cung nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất.
"Các ngươi đều là người chết sao? Tô phi quỳ đến cửa cung, cũng không biết đến ngự hoa viên thông báo cho bổn cung một tiếng?" Diệp Khanh đem trà cung nữ vừa dâng lên đặt mạnh lên án bên cạnh.
Cung nhân không ai dám đáp lời.
Ánh mắt Diệp Khanh rơi xuống trên người thái giám Lưu Hỉ quỳ gối ở phía trước: "Lưu công công, bổn cung coi trọng ngươi, thăng ngươi làm tổng quản thái giám Chiêu Dương Cung này, ngươi lại làm việc như vậy?”
Lưu thái giám bị điểm danh cúi người thấp vài phần, ót đều sắp dán xuống mặt đất, giọng điệu cũng hạ xuống nói: "Nô tài đáng chết! Đều là nô tài ngu ngốc, mới hại nương nương như vậy! Mong nương nương nể mặt nô tài đi theo ngài nhiều năm như vậy, tha cho nô tài lần này đi! ”
Diệp Khanh phất tay khiến chén trà bé đập đến trước người Lưu Hỉ, nước trà nóng hổi văng khắp người hắn, lúc này Lưu Hỉ bị nóng đến rên một tiếng.
Cung nhân cúi đầu xuống thấp hơn, hoàng hậu luôn luôn hiền lành, không đánh mắng hạ nhân, ngươi có chút lương tâm sẽ nhớ hoàng hậu tốt, nhưng phần lớn là trộm đùa giỡn, cảm thấy hoàng hậu dễ lừa gạt. Trước mắt thấy Diệp Khanh thủ đoạn ác liệt như vậy, mỗi người không khỏi cảm thấy bất an.
Diệp Khanh thấy đã đạt tới hiệu quả, mới trầm giọng nói: "Tha cho ngươi sao? Tô phi quỳ trước Chiêu Dương Cung ước chừng nửa canh giờ, nửa canh giờ này ngươi đi đâu?”
Mặt Lưu Hỉ trắng bệch, cậu ta quỳ gối bò đến trước mặt Diệp Khanh, kéo vạt áo Diệp Khanh, nước mắt chảy ròng ròng: "Nương nương, nô tài cũng là muốn vì nương nương trút giận, nên lúc đó mới kêu Tô phi quỳ thêm một lát, ai ngờ chưa tới một khắc đại cung nữ bên cạnh Tô phi đã chạy tới ngự thư phòng cầu hoàng thượng.”
Thái giám này cũng không ngốc, cậu ta nói như vậy, vừa biểu lộ lòng trung thành, vừa kéo thêm cừu hận giữa nàng và Tô phi, còn thành công chuyển đề tài.
Diệp Khanh cũng không phải dễ lừa gạt, nàng kéo đề tài trở lại: "Dựa theo ý tứ trong lời nói của ngươi, trong khoảng thời gian đó ngươi vẫn luôn ở Chiêu Dương Cung?”
Sắc mặt Lưu Hỉ lại thay đổi, đáp vâng.
Diệp Khanh nhìn về phía cung nhân còn lại quỳ trên mặt đất: "Cậu ta nói thật sao?”
Các cung nhân có chút do dự, Lưu thái giám này ngày thường ở Chiêu Dương Cung một tay che trời, Hoàng hậu mặc kệ mọi việc, đại cung nữ Tử Trúc cũng không áp chế được thế của cậu ta, trước mắt nếu đối đầu với cậu ta, không chừng ngày sau sẽ bị Lưu thái giám trả thù.
Việc Diệp Khanh phải làm là diệt mất uy tín của Lưu thái giám trong lòng người trong Chiêu Dương Cung, nàng lại trầm giọng hỏi một lần: "Câm hết rồi à?”
Vẫn là không có ai trả lời, Diệp Khanh cười lạnh một tiếng: "Các ngươi đối với Lưu công công rất trung thành, vậy theo cậu ta vào Thận Hình Ti đi.”
Vừa nghe lời này, trong lòng tất cả cung nhân đều có chút hoảng sợ, một cung nữ vội vàng quỳ lên hai bước nói: "Hồi bẩm nương nương, từ sau khi ngài rời khỏi Chiêu Dương Cung, Lưu công công liền đi Kính Sự Phòng cùng mấy thái giám đánh bạc. Cho đến khi bệ hạ tới, Lưu công công mới chạy về.”
Diệp Khanh nhìn Lưu Hỉ một cái, không nói gì, Lưu Hỉ khóc rống nước mắt, vừa tát mình vừa nói: "Nương nương, nô tài biết sai rồi, nô tài cũng không dám đánh bạc nữa!”
Tử Trúc một lần nữa dâng một chén trà tới đây, Diệp Khanh tiếp nhận uống một ngụm, mới không nhanh không chậm nói: "Bổn cung lúc trước muốn đi ngự hoa viên, sai người chuẩn bị phượng hàng, ngươi cũng không có ở đây, là đi đánh bạc sao?”
Lúc Lưu Hỉ nghe được câu này, đồng tử co rụt lại một chút, giồng như là vì che dấu bí mật lớn hơn, vội nói: "Đúng vậy, nô tài bị tiền bạc làm mờ mắt! Nô tài đáng chết!”
Diệp Khanh luôn cảm thấy Lưu Hỉ này là lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào lạ, nàng cũng nói không ra.
Nàng nhìn về phía cung nhân khác: "Lưu Hỉ không có ở đây, các ngươi cũng không biết đến ngự hoa viên nói cho bổn cung một tiếng?”
Lời này vừa nói ra, cung nhân lại không có ai dám tiếp lời.