Đầu xuân, giữa ngói đỏ tường chu lộ ra vài vệt hồng màu xanh lá cây mới, tăng thêm vài phần sinh cơ cho cung điện trang nghiêm này.
Nắng xuân từ cửa sổ điêu khắc nửa mở trút xuống, nhưng cũng không ấm áp được bao nhiêu.
Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân vội vã, còn có cung nữ gấp gáp hô to: "Nương nương!”
Diệp Khanh ngồi ở trên giường mềm trước cửa sổ, không mặc phượng bào hoa quý lấp lánh vàng ngày thường, chỉ mặc áo chay, búi tóc cũng không chải.
Sắp là phế hậu, nàng vẫn phải làm bộ trông mình thê thảm một chút.
Nàng dựa vào gối mềm thêu hoa văn mẫu đơn kim phượng, ôm một con mèo Ba Tư trắng như tuyết, đôi mắt mèo Ba Tư xanh biếc như bảo thạch, vừa nhìn đã biết là giống quý.
Có thể làm hoàng hậu một nước, Diệp Khanh đương nhiên là mỹ nhân, thu thủy làm thần ngọc làm cốt, phù dung ngọc mặt mày liễu. Nhưng do nguyên nhân tuổi còn nhỏ, nên trên mặt vẫn còn mang theo vài phần ngây thơ.
Nghe tiếng hô của cung nữ ngoài điện, nàng chỉ vuốt ve con mèo Ba Tư đang nằm trong ngực mình, lạnh nhạt mở miệng: "Không phải chỉ là một đạo thánh chỉ phế hậu thôi sao, Tử Trúc ngươi đừng có thất thố như vậy chớ làm mất thể diện Chiêu Dương Cung.”
Diệp Khanh làm ra vẻ bất động như núi, vững như đá.
Trong đáy lòng nàng giơ hai ngón tay tạo chữ V cho mình, diễn xuất xuất sắc!
Cung nhân cũng không biết, hoàng hậu kim tôn ngọc quý này đã thay lòng.
Khi Diệp Khanh làm hạng mục công trình xây dựng mỗi ngày đều phải chạy tới công trường, say nắng hôn mê, tỉnh lại liền đến trong cửu trọng cung phụ này, trở thành chủ nhân chấp chưởng lục cung.
Sắp xếp ký ức của nguyên chủ, Diệp Khanh phát hiện mình đây là xuyên vào quyển tiểu thuyết ngôn tình cổ đại mấy ngày trước nhàm chán lật ra xem, nàng lập tức cảm thấy sấm chớp ngập trời.
Bạo quân cẩu hoàng đế si tâm với nữ chủ, không tiếc dùng thủ đoạn ti tiện bức bách nữ chủ vào cung làm phi. Cho dù nữ chủ đối với hắn lạnh lùng, cũng không để cho hắn gần, nhưng hắn vẫn đặt nữ chủ ở đầu trái tim sủng ái.
Mấy ngày trước các cung phi đến thỉnh an nguyên hoàng hậu, nguyên hoàng hậu pha trà hoa mà thái hậu thưởng cho các phi tần uống, ai ngờ nữ chủ đi ra Chiêu Dương Cung chưa tới nửa khắc, đã nổi mẩn đỏ khắp người, té xỉu trên đường trở về. Sau đó thái y chẩn đoán, nữ chủ bị dị ứng phấn hoa.
Sau khi cẩu hoàng đế biết chuyện giận dữ, căn bản không nghe nguyên hoàng hậu giải thích, nói thẳng nàng lòng dạ độc ác, ban chết cho hai cung nữ Chiêu Dương Cung đã pha trà cho nữ chủ.
Nguyên hoàng hậu khổ sở khóc lớn một trận, từ đó về sau bị bệnh, không ngờ tới lúc mở mắt thì Diệp Khanh đến trong thân thể này.
Dựa vào chuyện vừa náo loạn này, cẩu hoàng đế vì để nâng nữ chủ lên vị trí hoàng quý phi, đã thiết lập một bàn cờ phế hậu.
Lập hậu phế hậu đều quan hệ đến triều đình, thái hậu tất nhiên sẽ không đồng ý cho cẩu hoàng đế làm bậy. Mà mục đích của cẩu hoàng đế chính là lấy phế hậu làm giao dịch, cùng lui một bước với thái hậu, hắn không phế hậu nhưng phải lập nữ chủ làm hoàng quý phi.
Diệp Khanh nghe tiếng bước chân hỗn loạn ngoài điện, đoán chừng là thánh chỉ phế hậu ban xuống, mới cố ý làm bộ nói những lời kia.
Dù sao nàng cũng sẽ không thật sự bị phế, dáng vẻ hoàng hậu vẫn phải bày ra đủ!
Đại cung nữ Tử Trúc đi vào trong điện, kinh hãi thất sắc, thẳng hô: "Nương nương nói nói bậy cái gì vậy! Là An công công mang ban thưởng của bệ hạ tới đây!”
Diệp Khanh vững như đá, biểu tình lạnh nhạt trên mặt bị mẻ một miếng.
Ban thưởng?
Không đúng, cẩu hoàng đế sao lại không dựa theo cốt truyện?
Trong thời gian tới, thái giám tổng quản bên cạnh cẩu hoàng đế đã dẫn theo tiểu thái giám khiêng mấy cái rương gỗ sơn đỏ lớn đến trong điện, tổng quản thái giám An Phúc hướng Diệp Khanh cúi đầu khom lưng: "Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”
Trong lòng Diệp Khanh nghi hoặc, trên mặt vẫn bất động thanh sắc: "Mấy thứ này, chẳng lẽ An công công đưa nhầm chỗ?"
"Ôi chao, hoàng hậu nương nương ngài nói cái gì vậy, đây là bệ hạ chính miệng phân phó cho bọn thuộc hạ đến khố phòng lựa chọn đồ chơi, chỉ riêng tôn Huyết Ngọc San Hô này, vốn trưng ở trước án của bệ hạ, nhưng bệ hạ đặc biệt để cho nô tài đưa tới." An Phúc dùng giọng điệu nhỏ nhắn nói.
Ông ta ra hiệu cho mấy tiểu thái giám mở ra mấy cái rương khác, phỉ thúy màu xanh mã não đỏ khiến người ta hoa cả mắt, mặt An Phúc tràn đầy nụ cười: "Là do trong lòng bệ hạ nhớ nhung nương nương. ”
Những lời này làm cho Diệp Khanh nổi da gà.
Không được, nàng một chút cũng không muốn cẩu hoàng đế nhớ nhung nàng.