Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 2 - Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đem Ôn Nhu về tắm rửa, Tần Nhi mang cho cô bé một bộ y phục mới, chỉnh lại mớ tóc tai lộn xộn, thoắt cái đã rất có dáng dấp của một tiểu mỹ nhân. Tôi tới trước mặt con bé vòng vo tặc lưỡi. Nếu hôm nay tôi không ở đó, Tề Hạo tám phần đã tuyển thêm được một phi tử, hại một mỹ nữ rồi.

Tần Nhi giật nhẹ y phục của tôi: "Phu nhân, nhìn đủ rồi đó."

"Đi đi đi, ngươi có óc không vậy, gọi tiểu thư. Ngươi xem đi, Ôn Nhu cô nương thực rất đẹp mà, ngươi đúng là nên về hưu rồi, sau này cũng không cần ngươi đâu." Tôi khinh bỉ liếc Tần Nhi.

Tần Nhi cũng liếc lại rất khinh bỉ: "Tiểu thư, tiểu thư định bỏ Hoàng... thiếu gia? Tiểu thư bỏ được sao?" Xem xem, nha đầu ngoan ngoãn đã bị tôi dạy dỗ được tới mức này rồi. Sau này tuyệt đối không được nói thật hết với nàng, bằng không có ngày nguyên lý về tàu lửa cũng bị nói cho người ta mất.

Vành mắt Ôn Nhu hồng lên, ươn ướt nói: "Tần Nhi tỷ thật tốt số, có chủ nhân hiền lành như tiểu thư." Nếu như Tần Nhi gặp phải một người chủ coi mạng chó bằng mạng người thì quả thật lãnh đủ, tiểu nha đầu, còn không biết thỏa mãn.

Tôi cười cười, vỗ vỗ Ôn Nhu an ủi: "Yên tâm, sau này có ta làm chỗ dựa, tuyệt đối không ai dám khi dễ ngươi, bằng không ta sẽ băm nhừ kẻ đó."

"Theo chúng ta, không có ai dám khi dễ ngươi đâu." Tần Nhi cuối cùng cũng nói được một câu tử tế.

"Tiểu thư, Ôn Nhu bán mình cho Phong gia, cả đời đã là nha đầu của Phong gia, sợ rằng không có số được hầu hạ tiểu thư." Ôn Nhu ước ao nhìn Tần Nhi, khổ sở cúi đầu.

"Yên tâm, ta đem ngươi đi là không thành vấn đề, tuy ta chưa giàu, nhưng vẫn mua nổi một nha hoàn." Tài sản cá nhân cũng không ít, loại người tham tài như tôi mà nghèo mới lạ. Mua mười nha đầu chắc chắc không có vấn đề chứ đừng nói một. Chỉ là sợ Mẫn Huyên phu nhân gây khó dễ thôi.

"Tiểu thư thật tốt bụng, Ôn Nhu xin biết ơn. Mẫn Huyên phu nhân đã muốn mạng của nô tỳ, sao có thể để nô tỳ bị bán đi." Chết tiệt cái xã hội phong kiến này, bán thân chẳng khác nào bán hết tài sản cá nhân. Mặc người muốn đánh là đánh, muốn gϊếŧ là gϊếŧ, đến róc cả xương rồi cũng không thể oán thán. May phước tôi nhập được vào một thân thể tiểu thư, lăn lộn cái mệnh nương nương, chứ nếu làm một thân a hoàn chắc giờ đã chết cả trăm lần.

"Tiểu thư, đừng để cho Ôn Nhu đi, Mẫn Huyên phu nhân chắc chắn sẽ không buông tha nàng ấy." Tần Nhi dùng ánh mắt cầu xin nhìn tôi. Nha đầu Tần Nhi này trước giờ chả thèm để tôi trong bụng, với người khác thì lại luôn để tâm.

"Ta nói sẽ đuổi Ôn Nhu sao? Nếu gặp được Liễm Dung ta, Mẫn Huyên phu nhân đừng mong hoành hành ngang ngược. Kể cả có là quận chúa ta cũng không sợ. Ta còn là... Thôi để Ngọc Tình xử ả ta." Ngọc Tình là nhất, cùng là quận chúa, nếu như Ngọc Tình cũng gả cho Dật Phong công tử chắc chắn có trò hay để xem. Hai người đều ngoa ngoắt như nhau, chắc chắn sẽ đánh từ nhà ra chợ.

"Tần Nhi tỷ tỷ, đừng làm khó dễ tiểu thư." Ôn Nhu nhấc váy, dịu dàng quỳ gối: "Ôn Nhu cảm tạ tiểu thư hôm nay cứu giúp, nếu như Ôn Nhu không may có chuyện gì, thỉnh tiểu thư giúp chiếu cố mẫu thân." Nói như là chuẩn bị lên đoạn đầu đài, thế cũng đủ biết Mẫn Huyên phu nhân rất độc ác. Đắc tội ả chắc chắn chỉ có nhặt xác về. Bất quá Ôn Nhu sẽ là ngoại lệ. Liễm Dung tôi tuy bình thường tâm địa thiện lương, thỉnh thoảng cũng sẽ nổi bão, tỷ như gặp phải những nữ nhân coi mạng người như cỏ rác chẳng hạn.

Tôi cười nhạt: "Mẫn Huyên phu nhân, Mẫn Huyên quận chúa, coi mạng người như cỏ rác, trên đời sao lại có kẻ bại hoại như vậy, vì một con chó mà gϊếŧ người."

Ôn Nhu nức nở: "Lúc trước hầu hạ phu nhân là Linh Nhi, bời vì đánh vỡ một miếng ngọc mà bị phu nhân nhốt trong phòng củi đến chết đói. A hoàn chết trong tay phu nhân không ít, chỉ sợ Ôn Nhu khó tránh được kiếp này. Đừng nói là con chó, ngay cả con kiến, chỉ cần phu nhân mất hứng, tính mệnh khó bảo toàn như nhau."

Tôi thở dài, thương cảm nhìn Ôn Nhu: "Tần Nhi, đưa Ôn Nhu đi ăn chút gì đó, ta đi gặp Dật Phong công tử."

"Tiểu thư, tiểu thư biết Dật Phong công tử sao?"

Tôi cười: "Hoa đán Mai Ảnh của Hòa Xuân ban biết hắn." Cho dù có đi gặp hắn chăng nữa, tôi vẫn muốn lấy thân phận Mai Ảnh. Ra khỏi cung, tôi sẽ không còn là Liễm Dung mà chỉ là một cô gái bình thường. Liễm Dung có số làm nương nương, tôi sợ sẽ không gánh nổi.

"Mai Ảnh?" Tần Nhi thì thào tự nói, "Có phải là Mai Ảnh cô nương đã hạ nhục Thiên Ly vương tử?" Tôi nào có hạ nhục hắn, người ta chỉ là vận khí tốt, trả lời được ba câu hỏi của hắn thôi mà, tiện thể có đả kích hắn chút chút.

"Chính là nàng." Tôi nở một nụ cười bí hiểm: "Mai Ảnh và Dật Phong công tử có vài phần giao tình, nếu nàng ấy lên tiếng, chỉ một nha hoàn thôi, hắn nhất định sẽ cho ta."

"Nghe nói Mai Ảnh cô nương xuất quỷ nhập thần, tiểu thư làm thế nào mà gặp được nàng?" Tần Nhi hiếu kỳ hỏi.



Tôi gõ gõ vào đầu Tần Nhi: "Đừng nhiều lời vô ích nữa, mau đưa Ôn Nhu xuống đi."

Trở lại phòng mình, Tề Hạo đang nhăn đôi mày rậm, thấy tôi cũng không nói gì. Nếu không phải nghe được tiếng thở của chàng, tôi còn tưởng là hóa thạch. Là một người mẫn cảm, tôi đoán được chắc có liên quan tới Mẫn Huyên, phỏng chừng tám phần là hậu quả phong lưu của tiểu tử này nên tôi cũng không hỏi đến.

Đi thẳng vào trong lấy y phục, định đến chỗ Tần Nhi thay, nghiêm cấm có kẻ muốn ăn đậu hũ của mình.

"Mai Ảnh." Tề Hạo đột nhiên lên tiếng.

Tôi đương nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chàng.

"Nàng biết Mẫn Huyên là ai không?" Tôi không hỏi, cần gì phải nói cho tôi biết.

Tôi nhàn nhạt đáp: "Không biết." Dù tôi có ngốc cũng biết nhìn mặt đoán ý, bình thường khi dễ người ta là vì lúc đó người ta đang vui. Hiện tại tâm tình chàng không tốt, tôi cũng không dám trêu một con cọp đang nổi giận, tôi còn muốn sống mà.

Lá rụng ngoài tiểu viện phất phơ bay vào cửa sổ, tôi nhặt chiếc lá, cười cười: "Kỳ thực ta không muốn biết, không biết thì sao, biết thì sao? Chuyện chàng và Mẫn Huyên có quan hệ gì là chuyện của các người, ta không muốn quan tâm. Chàng xem, lá cây khô rồi sẽ rụng. Nhân sinh cũng có nhiều chuyện tựa như lá cây, qua một thời gian dài quá, tự nhiên sẽ quên, từ từ rồi quên hoàn toàn."

Tề Hạo cầm lấy chiếc lá của tôi, khóe miệng nhếch lên: "Nàng cho Mẫn Huyên là người mà ta thích?" Không phải sao? Người thông minh như tôi chẳng lẽ lại đoán sai?

"A?" Tôi không biết phải đáp lại thế nào, há miệng không nói.

"Mẫn Huyên vốn là phi tử của phụ hoàng."

"Thiếu gia, đại sự không ổn." Mạc thượng thư cầm trong tay một phong thư hàm, vội vàng tiến vào, mặt lo lắng. Làm lễ với chúng tôi xong, trình Tề Hạo: "Hoàng thượng, Sơn Đông gặp nạn hồng thủy, đã thương vong ba vạn người, thỉnh Hoàng thượng lập tức hồi cung."

Tề Hạo bất động, thở dài một hơi: "Chuẩn bị một chút, tức khắc hồi cung." Thật là một hoàng đế tốt, rất biết triều chính là quan trọng.

Chàng áy náy nhìn tôi: "Mai Ảnh, ta..."

Tôi đứng lên, để y phục lên giường, thản nhiên nói: "Không cần nói xin lỗi, làm đế vương, vốn dĩ phải lấy thiên hạ làm trọng." Tôi biết chàng muốn nói cái gì. Tuy tôi ham chơi nhưng cũng biết điểm dừng. Cho dù tôi có muốn chàng tiếp tục chơi với tôi, chàng sẽ đồng ý? Chàng rõ ràng là hoàng thượng, tôi có thể yêu chàng sao?

"Mai Ảnh, nàng nguyện ý chấp nhận ta?" Chàng mong chờ nhìn tôi.

Đáy lòng hơi chấn động, rốt cục có nên trả lời hay không. Nếu tôi lại không thừa nhận, nhất định sẽ tiếc nuối, mà nói thật tôi cũng thích chàng. Mấy ngày nay, quả thật rất hạnh phúc, tôi có thể làm nũng, không cần phải ghen tuông với các tần phi khác. Chàng cũng có thể yêu chiều tôi, không cần lo lắng triều đình hậu cung. Về hoàng cung rồi, chốn thị phi phân tranh, chúng tôi còn có thể như vậy, không kiêng nể trời cao biển rộng? Hậu cung của chàng mĩ nữ muôn nghìn, tôi rút cục là gì? Từ nhỏ đến lớn, tôi đều mong muốn có một hoàng tử chỉ thuộc về mình, toàn tâm toàn ý yêu tôi, một lòng một dạ chiều chuộng tôi, chàng có thể thế không? Giấc mộng thoáng qua của tôi đã thành bọt biển rồi. Chàng là hoàng đế, từ khi sinh ra đã bị định trước không được nghĩ tới ái tình. Cho dù có giữ cũng không được, vậy nên buông tay thôi.

Tôi cười nhạt, thản nhiên đón nhận ánh mắt của chàng: "Bẩm hoàng thượng, nếu đã biết trước không thể cho ta, chúng ta cùng buông tay đi. Ta không thể chấp nhận hậu cung ba nghìn của bệ hạ, bệ hạ cũng không thể bỏ lại thiên hạ quốc gia. Chúng ta không bao giờ đi cùng một con đường, vĩnh viễn sẽ không có kết quả." Bi thương đau đớn như vậy, ánh mắt tôi cũng phát run. Thực ra tôi muốn nói với mình, mày không thể chấp nhận hắn. Đau quá, cơn đau thực dài.

Ánh mắt chàng cũng mang chút ảm đạm, lát sau mới nói: "Nàng không thể chấp nhận ta?" Cái ta không thể chấp nhận không phải là chàng, mà là hậu cung ba nghìn, là cung đình tranh đấu. Nhưng những lời này tôi nói ra thế nào được. Nếu là trước đây, quả thật có thể phát ngôn thản nhiên tiêu sái, nhưng hiện tại không hiểu sao lòng lại đau nhức không thôi, lẽ nào tôi đã yêu chàng? Hai người cùng thương tâm chi bằng một người thôi. Nếu như tôi không thương chàng, sẽ rất nhanh thôi chàng cũng sẽ quên.

Tôi nhắm mắt lại, đau buốt, cảm giác lan rộng toàn thân, trong đầu tự nhiên xuất hiện một câu nói: Trên thế giới này khoảng cách xa nhất không phải là sống hay chết mà là người ở trước mắt không biết ta yêu người. Trên thế giới này khoảng cách xa nhất không phải là người ở trước mắt không biết ta yêu người mà là yêu một người nhưng ở trước mặt người đó lại không thể nói yêu. Trên thế giới này khoảng cách xa nhất không phải là không thể nói yêu mà là nhớ tới đau nhức tận tâm can nhưng chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng. Trên thế giới này khoảng cách xa nhất không phải là không thể nhớ nhung mà là ai đó yêu nhau mà không thể ở bên nhau. Trên thế giới này khoảng cách xa nhất không phải ai đó yêu nhau mà không thể ở bên nhau mà là biết rõ yêu người rất nhiều nhưng phải làm như không hề yêu.



Trong lòng đau khổ, hóa thành nước mắt, như muốn thoát khỏi tròng. Cắn môi, nén lệ, quả thực lòng đau quá. Chàng nhất định không biết lòng tôi, càng không biết tôi yêu chàng sâu đậm thế nào. Nếu đã phải xa nhau, không bằng như đi trong mưa bụi.

Tôi ôm lấy tim, quỳ bụp xuống đất: "Hoàng thượng, ta chỉ là một sửu nữ, hậu cung mĩ nữ như vân, tiểu nữ chỉ là người thường, chặn mất tầm nhìn của hoàng thượng. Thỉnh hoàng thượng chiếu cáo hậu cung, Mạc tiểu nghi chết bệnh. Từ nay về sau, trên đời không có Mạc Liễm Dung nữa."

Trong mắt Tề Hạo ánh lên đau xót, trong đôi mắt ấy là hình ảnh hững hờ của tôi: "Nàng là một nữ tử tâm cao khí ngạo vậy sao, ta không giữ được nàng rồi." Tốt thay cho một người không giữ được tôi, mà dù có giữ được, tôi cũng không muốn chàng giữ. Chúng tôi không thể ở cùng nhau, miễn cưỡng thế nào cũng là bi kịch. Có lẽ chàng yêu tôi, nhưng vẫn yêu giang sơn, vốn dĩ giang sơn xong mới đến tôi, chàng xác thực không giữ được tôi. Thử hỏi thiên hạ có ai thật tình yêu tôi nhưng giữ được tôi?

Ngạo mạn ngẩng đầu, chỉ còn bóng lưng chàng phẩy tay áo rời đi. Người tôi mềm nhũn, ngơ ngác ngồi trên đất. Từng giọt lệ như chuỗi trân châu, lặng lẽ rơi.

Tần Nhi không biết chạy vào từ lúc nào, thấy tôi ngồi dưới đất, đỡ tôi lên ghế, thút thít nói: "Tiểu thư, vì sao tiểu thư không quay về? Vì sao? Tiểu thư bỏ một mình Tần Nhi."

Tôi cả kinh: "Ta bỏ ngươi lúc nào?"

"Thiếu gia nói nếu tiểu thư khăng khăng không về thì kệ tiểu thư, nhưng nô tỳ nhất định phải theo bọn họ về." A, dùng Tần Nhi áp chế tôi, đáng tiếc chàng đoán sai tâm tư tôi rồi. Tôi rất nặng tình nặng nghĩa, nếu Tần Nhi quay về, tôi cũng vẫn sẽ đi, tôi không muốn nàng theo tôi chịu khổ, đã giao nàng cho Thái hậu rồi.

"Tần Nhi, tỷ tỷ giao phó muội cho Thái hậu, người sẽ đối xử tốt với muội. Muội theo tỷ tỷ đã lâu mà chưa có nổi một ngày bình an, tỷ tỷ nợ muội nhiều lắm, không thể tiếp tục liên lụy muội."

"Tiểu thư, tiểu thư không cần Tần Nhi nữa sao? Tần Nhi tuy vụng về, nhưng tiểu thư đừng vì thế mà ghét bỏ ta." Tần Nhi khóc rất thương tâm, tôi không nỡ, nhưng vẫn phải đẩy mạnh nàng ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại: "Cút, ta không muốn gặp lại ngươi, cút." Cố nén tiếng khóc, lệ tuôn như suối.

"Tiểu thư, mở cửa a." Tần Nhi bên ngoài vô lực khóc.

"Cút..."

"Tiểu thư... Tiểu thư, xin hãy mở cửa." Tần Nhi vẫn khóc.

"Tần Nhi cô nương, đi nhanh đi, thiếu gia đang tức giận đấy." Giọng của Tiểu Hỉ Tử.

"Tiểu thư... tiểu thư..." Giọng Tần Nhi càng ngày càng xa và cuối cùng biến mất.

Nhân sinh thật đáng sợ, vừa rồi còn vui vẻ trên phố, giờ đã ly biệt. Đầu óc lộn xộn, những chuyện trải qua mấy ngày nay liên tiếp hiện lên trong đầu tôi. Tất cả đều đã qua, coi như là nằm mộng. Coi như Liễm Dung chưa bao giờ tồn tại. Tôi là Mai Ảnh, một cô gái bình thường. Hiện tại là vậy, tương lai là vậy, vĩnh viễn như vậy.

"Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư đừng làm ta sợ, mau mở cửa." Ôn Nhu đứng bên ngoài, lo lắng gọi, vừa gọi vừa đập cửa, tiếng khóc của tôi thực làm người ta chú ý. Tôi đột nhiên nhớ ra, Ôn Nhu còn chờ tôi cứu. Ngoài ái tình, tôi vẫn còn thứ khác. Tôi là cô nàng mạnh mẽ của thế kỷ 21, bất cứ lúc nào cũng không gục ngã. Ngẫm lại, tôi ở thời hiện đại bao giờ cũng trưng vẻ oai phong lẫm liệt, có khóc cũng trốn vào nhà vệ sinh. Khóc xong rồi còn phải mau mau trang điểm lại, rồi khôn khéo lão luyện đi ra. Mặc dù mắt vẫn hồng như thỏ, nhìn có hơi mềm yêu. Không phải thất tình sao, cũng hơi đau. Ở thời hiện đại tôi cũng từng thất tình rồi mà, thất tình chưa chết được.

Tôi lau sạch nước mắt, kiên cường đứng lên mở cửa, cười với Ôn Nhu. Ôn Nhu phát sợ nhìn tôi: "Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ.?"

Tôi kéo nàng vào, đóng cửa: "Không có chuyện gì a."

"Tiểu thư..." Một tiếng kêu thất thanh, Ôn Nhu kinh ngạc nhìn tôi. Không cần phải nói, nguyên nhân là khuôn mặt tôi. Lúc ở một mình, tôi trông cái mặt này cũng còn bị dọa nữa là. Bỏ cây son xuống, tôi cười khổ nói: "Không ngờ sao? Ta là một người cực xấu. Ngươi sợ ta?"

Ôn Nhu ngẩn người, dùng sức lắc đầu: "Không có, không có, tiểu thư đừng hiểu lầm."

"Quên đi, chờ ta thay quần áo xong, chúng ta tới Phong gia dùng cơm." Cơm nhà họ Phong hẳn phải ngon lắm, nói thế nào đó cũng là đại đại hộ nhân gia mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »