Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 1 - Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Loại thuốc này ở thời hiện đại rất hiếm thấy, tôi sống quá 20 năm rồi chưa gặp (ngoại trừ trên TV). Xuyên không cũng đã lâu, tôi vẫn còn giữ thói quen suy nghĩ một mình từ hồi xưa, dẫn đến việc chẳng hề kịp thời phát hiện bản thân bị đánh thuốc mê. Khi tôi biết thì đã không đủ sức, ngay cả mở mắt cũng không nổi. Giờ, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm, tôi xong rồi.

Trong miệng lành lạnh, là nước, không biết ai đang cho tôi uống nước. Không phải, nước này có mùi tanh tanh.

Vừa mới uống được vài phần, cả người tôi đột nhiên khô nóng, toàn thân hừng hực như bị hỏa thiêu, mẫn cảm đến đau nhức. Nóng, nóng, tôi tùy tiện nới lỏng y phục, mãi đến khi... Trần như nhộng.

Tôi cố gắng mở mắt, phía trước là một bóng người mờ mờ, muốn nhìn rõ hơn, nhưng lại càng mờ. Tôi mơ màng hỏi, ngươi là ai a?

Không có thanh âm, chỉ cảm thấy có đôi tay lướt trên cổ tôi. Chậm rãi nghịch ngợm đôi bông đào, khiến ý thức càng mơ hồ. May tôi còn cơ linh, bất ngờ thanh tỉnh lên rất nhiều. Trước mặt là một gã đàn ông che mặt, gã bì ổi nhìn cơ thể tôi, còn chảy nước miếng. Tôi muốn la lên cứu mạng thật to, nhưng tiếng kêu thoát ra lại biến thành âm điệu rêи ɾỉ khát khao. Tôi chợt ý thức được, bản thân không những bị hạ mê dược, còn có cả xuân dược nữa.

Lý trí vẫn không thể thắng nổi du͙© vọиɠ. Tôi dùng toàn lực đẩy gã ra. Chỉ nghe gã cười khẩy:

"Tiện nhân, giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì." Nói rồi lại bổ nhào hung tợn tới.

Tôi hai tay ôm lấy ngực, muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn khát cầu không nên lời.

Tay gã vẫn chạy dọc theo cơ thể tôi. Cơ thể vẫn nóng, bởi bàn tay kia chỉ đem đến cho tôi sự mát lạnh và sảng khoải trong chốc lát.

"Mụ nội nó, bà mày cư nhiên cũng trúng xuân dược. Bà mày cư nhiên cũng bị YY, con mẹ nó." Tôi lùng bùng chửi rủa, cơ thể vẫn cứ khát cầu.

Cửa sổ N nào đó thình lình bật mở, một làn gió thanh lương lùa vào. "Ác đồ lớn mật, dám bôi nhọ lương gia (nhà lành) phụ nữ."

Ai đang nói đó? Thanh âm kia lại tiếp:

"Là tình ý của nữ nhân, tuy xấu, nhưng thân thể rất đẹp."

Ai a? Có người? Sẽ không cưỡиɠ ɖâʍ tôi chứ, tức khắc trở nên thanh tịnh.



"Ngươi là ai? Không muốn chết thì mau cút." Gã đàn ông vô phép tắc kia lạnh băng nói.

"Đại hiệp, cứu ta, cứu cứu a..." Tôi bò bên giường, yếu ớt kêu, mặc kệ hắn là ai, sao lại xuất hiện ở chỗ này, với tôi đều là đại hiệp, tất cả sự trong trắng cho hắn hết cũng được.

"Ai nha." Không biết là tên hỗn đản nào, cho tôi một cái bạt tai. Tôi căn bản đã suy yếu, mắt nhắm lại, mất ý thức.

Nhoáng cái đã đến sáng sớm, tôi có thể cảm nhận được ánh dương ấm áp. Nằm bên song cửa sổ, hồi tưởng lại chuyện đêm qua, một lúc sau tôi mới thấy sợ. Hoàn hảo, thời khắc mấu chốt thì có một đại hiệp, tôi chắc là vẫn không bị YY chứ?

Cứng ngắc trở mình, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, tựa hồ bị vật nghìn cân đè lên người. Tôi chợt minh bạch, nguyên lai, tôi không tránh được phận thất thân. Nước mắt bất giác chảy dài.

Coi như là bị chó cắn, là một phụ nữ hiện đại, lẽ nào lại không chấp nhận được chuyện này? Không phải sao? Lẽ nào tôi còn phải đi tự sát? Vì Mạc gia lập miếu thờ trinh tiết?

Đêm qua tên hỗn đản đó, rõ ràng là một tay lão luyện, liệu có mắc bệnh A không? Nghĩ tới đây, tôi rùng mình.

Có những vệt hằn trên cơ thể khỏa thân, làn da mịn màng bị huyết ban che kín. Kháo, thằng hỗn đản này là ai a? Có biết thương hoa tiếc ngọc không.

Tôi mặc vội quần áo, rất sợ bị người khác phát hiện. Tôi chỉ có chút khổ sở thôi, nhưng để kẻ khác biết thì sẽ rất phiền.

Vừa nhấc mắt, đã thấy trên bàn có một tờ giấy, bên trên được chặn bởi một khối lam sắc bảo thạch. Không cần đoán, nhất định là của tên khốn nạn quỷ tha ma bắt kia để lại. XXOO mỹ nữ xong còn lưu lại lễ vật, có ý gì? Nhục mạ tôi ư?

"Liễm Dung tiểu thư, tại hạ ngưỡng mộ diễm danh của tiểu thư đã lâu, đặc biệt tới gặp. Thật không khéo, thân thể tiểu thư lại trúng diễm độc. Tại hạ vì cứu tiểu thư, đành phải hi sinh danh tiết của tiểu thư. Bảo thạch này ta đưa tiểu thư làm vật đính ước mong muốn có ngày hữu duyên tái kiến."

Tôi đọc hết tờ giấy, sôi gan. Cái gì chứ, XXOO xong rồi tặng bà mày vật hẹn ước.

Hung hăng vứt bảo thạch kia xuống đất, đạp cho mấy đạp. Tôi cứ cho rằng đêm qua may có người cứu, không ngờ cũng không phải thứ tốt đẹp gì. XXOO xong còn đưa tín vật, đồ biếи ŧɦái. Tiểu tử, đừng có để bản tiểu thư bắt được, bằng không, dù thân bại danh liệt, ta cũng quyết báo huyết hải thâm cừu.

Tần Nhi cười tủm tỉm như lão nhân, bưng một chậu nước bước vào, "Tiểu thư, sao dậy sớm thế? Nô tì nhớ tiểu thư thích ngủ lắm mà."



Tôi quắc mắt nhìn nàng: "Ta hôm nay tâm tình hảo, được chưa? Hanh."

Nàng tiến lại trước mặt tôi, vẻ nịnh bợ: "Tiểu thư, tiểu thư sao vậy? Ai chọc tiểu thư?"

"Ai cần ngươi lo." Tôi như ngọn hỏa sơn sắp bạo phát rồi. Tên hỗn đản đó rốt cục là ai?

"Tiểu thư cười một cái đi, nói cho tiểu thư một tin tốt nga." Tin tức gì cũng không trọng yếu, tôi tự biết mình khó an toàn.

"Chuyện gì?"

"Nghe nói bệnh của Thành vương đã khỏi, biên quan báo nguy, vương gia chủ động xin đi đánh giặc, vài hôm nữa sẽ Bắc phạt." Rõ ràng là tin xấu.

"Cái gì?" Tôi hét lên. Thành vương đi biên quan, hắn sẽ gặp nguy hiểm sao? Đao kiếm vô tình, chiến trường hiểm ác a.

Tần Nhi cười thần bí: "Tiểu thư, tiểu thư đừng có gấp a. Thành vương muốn xuất chinh cho nên hoàng đế đã hủy bỏ hôn lễ giữa vương gia và Vân Dung tiểu thư."

"Còn Vân Dung thì sao?"

"Hoàng thượng thông cảm cho danh tiết của Vân Dung tiểu thư, đặc biệt hạ chỉ phong làm tài tử. Sau khi giáo tập cô cô đến dạy lễ nghi, có thể tiến cung." Tần Nhi tựa hồ rất đắc ý, nhân gia tiến cung thì liên quan gì tới chúng tôi a?

"Nàng tiến cung thì tiến cung, không liên quan gì đến ta." Tôi lạnh lùng nói.

Nàng chớp chớp mắt, hết sức khả ái: "Tiểu thư, Nhị tiểu thư vào cung, tiểu thư và Thành vương có thể... Tiếp tục tiền duyên?"

Tiếp tục tiền duyên? Có được không? Đừng nói bên trong còn có mấy Diêu Diêu, cho dù chưa hề có Diêu Diêu, tôi là một đóa tàn hoa bại liễu xấu xí vô cùng, ai muốn a. (xã hội cổ đại rất bảo thủ, yêu cầu đối với "nữ tử" đặc biệt nghiêm khắc)

Tàn hoa bại liễu, trong lòng tôi giật thót, tuyển tú là phải nghiệm thân...
« Chương TrướcChương Tiếp »