Chương 5

"Vân Thanh, nàng dậy đi."

Tạ Huyên lay lay người ta, rồi kéo ta tới ngồi trước bàn.

Bữa tối đã được dọn lên, đúng là có thêm tám món nữa...

Hắn liên tục gắp thức ăn vào trong bát của ta, "Trẫm không thích món này, Hoàng hậu ăn thêm đi."

[Trẫm cố ý sai Ngự thiện phòng làm những món mà Hoàng hậu thích đó!]

[Trẫm đúng là phu quân tốt nhất trên đời này mà!]

Ta nhìn đồ ăn được chất cao như núi trong bát mình, "Bệ hạ, thần thϊếp rất thích những món này."

Nghe vậy, mắt Tạ Huyên sáng rực lên.

Hắn còn vờ lấy tay che môi ho khan hai tiếng.

"Nhưng mà nhiều đồ ăn như vậy thì thϊếp thật sự ăn không có nổi, ăn no quá thϊếp sẽ chớt đó."

Nói xong, ta gắp đồ ăn từ bát mình sang bát hắn.

Tạ Huyên im lặng ăn hết những thứ mà ta gắp sang.

[Đồ ăn mà Hoàng hậu gắp cho trẫm đúng là ngon quá đi!]

Nhưng mà rõ ràng đấy là những món mà ngài gắp cho ta trước mà....

Ăn tối xong, Tạ Huyên còn rất nhiều tấu chương cần phê chuẩn.

Ta vốn định ngồi ở đây cùng hắn tiếp, nhưng khi cúi đầu xuống thì lại ngửi thấy mùi hôi trên người mình.

"Bệ hạ, thϊếp đi tắm rửa trước đât, thϊếp mà không tắm là sẽ chớt đó."

Tạ Huyên buông ngự bút trong tay xuống, liếc mắt nhìn ta một cái, gật gật đầu.

[Hoàng hậu lại muốn bỏ rơi trẫm!]

[Dưỡng Tâm điện rộng lớn quá, trẫm không muốn ở đây một mình đâu!]

[Vì sao lại còn nhiều tấu chương vậy?]

[Mấy lão già này có mấy cái chuyện nhỏ như con kiến mà cũng bày đặt viết tấu chương, phiền phức quá!]

[Thời gian của trẫm quý giá lắm đấy có biết không!]

Từ trước tới giờ ta thật sự không thể ngờ được rằng Tạ Huyên lại trong ngoài mâu thuẫn như vậy.

Nghe thấy tiếng lòng của hắn trong nhiều ngày như vậy đúng là khiến ta nghẹn tới mức sắp nội thương rồi.

Đã hai ngày không tắm, ta liền bảo Xuân Đào và Hạ Hà bỏ thêm vài cánh hoa mai, vui vui vẻ vẻ ngâm mình trong làn nước.

Có lẽ vì ta ngâm mình quá lâu, Tạ Huyên cũng sốt ruột, chạy tới gõ cửa.

"Vân Thanh?"

"Bệ hạ, thϊếp sắp tắm xong rồi."

Ngay sau đó ta lại nghe thấy tiếng lòng của Tạ Huyên:

[Trẫm còn chưa bao giờ được tắm chung với Hoàng hậu!]

[Nhiều năm như vậy! Nhưng lại chưa từng có một lần nào!]

"Ui da...." Ta cất giọng về phía cửa, "Bệ hạ! Hình như thϊếp bị ngã rồi...."

Vừa dứt lời, Tạ Huyên xông vào với vẻ mặt hoảng sợ.

Chờ tới khi hắn nhận ra là ta chỉ đang lừa hắn, thì hắn lại nghiêm mặt xoay người bước đi.

[Trẫm nhất định phải đi tra ra là Hoàng hậu học được từ ai! Ai đã dạy nàng lừa trẫm!]

"Bệ hạ, thϊếp thật sự bị ngã mà, không tin ngài nhìn xem." Ta mím môi, bày ra khuôn mặt tủi thân.

Tạ Huyên thở dài, nhận mệnh đi về phía ta.

Chỉ là khi hắn vừa mới đi đến trước mặt ta, đã bị ta kéo vào bồn tắm.

14.

Chắc là Tạ Huyên chưa bao giờ buông thả như vậy.

Nước trong bồn dần nguội lạnh, hắn mới ôm ta về Dưỡng Tâm điện.

Ta rất mệt, tựa vào ngực hắn ngủ.

Ngày hôm sau, ta tỉnh lại đã thấy Tạ Huyên ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt ta.

Xuân Đào bưng một chén thuốc đen ngòm qua.

Tạ Huyên lấy bát thuốc, tự mình đút cho ta, "Nàng uống cái này đi."

Thái hậu luôn nói rằng ta không thể khai chi tán diệp* cho hoàng thất.

(*khai chi tán diệp: tương tự đâm chồi nảy lộc, ý chỉ việc nối dõi tông tường)

Đây chính là lý do ta và Tạ Huyên đã thành hôn được mười năm rồi mà vẫn không có con.

Lần nào hắn cũng sẽ ban cho ta một chén thuốc tránh thai.

Nghĩ tới đây, lòng ta chợt thấy chua chát.

Đoạt lấy chén thuốc trong tay Tạ Huyên, ngửa đầu uống cạn.

"Thϊếp uống xong rồi."

Cánh tay đang cầm thìa của Tạ Huyên run nhẹ.

[Sao mắt Hoàng hậu lại đỏ lên vậy?]

[Chẳng lẽ là vì trẫm đưa cho nàng thuốc tránh thai nên nàng tức giận sao?]

[Nhưng mà hiện tại trẫm thật sự chưa muốn có hoàng tử đâu!]

[Trẫm còn trẻ! Trẫm vẫn có thể làm việc chăm chỉ mà!]

[Nếu bây giờ mà có hoàng tử thì chẳng phải sẽ thêm người tranh giành Hoàng hậu với trẫm sao!]

[Ai cũng không được tranh Hoàng hậu với trẫm! Ngay cả con của trẫm và Hoàng hậu cũng không được!]

Vốn dĩ ta đang trực rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ lại không khóc nổi...

Không ngờ Tạ Huyên lại vì lý do nực cười này mà ban thuốc tránh thai cho ta.

Sau này hắn muốn ta uống thuốc tránh thai, ta liền nài nỉ hắn, "Thϊếp không muốn uống thuốc đâu, thϊếp muốn sinh con cho bệ hạ, không có con thì thϊếp sẽ chớt đó."

Tạ Huyên cũng bất đắc dĩ, đành phải theo ý ta.

Trong lòng lại nói:

[Chỉ một đứa thôi! Điểm giới hạn của trẫm là một đứa thôi!]

[Tên nhóc đó tốt nhất phải là một hoàng tử hiểu chuyện!]

15.

Ta ở Dưỡng Tâm điện hơn nửa tháng.

Giờ mới biết hóa ra chân giò hôm đó là Tạ Huyên đưa tới nhà giam.

Hắn sợ cha mẹ và ca ca, tẩu tử ta chịu đói.

Không chỉ mang chân giò tới, mà có tôm om, sườn xào chua ngọt, thịt viên chưng....

Ta lại lặng lẽ lẻn vào Đại Lý tự một lần nữa, lần này vào ta lại gặp họ đang ngồi ăn cá sóc chiên...

Mặt ai nấy cũng đều tròn ra khiến ta suýt chút nữa không nhận ra người nhà mình.

Vì vậy ta liền chạy tới hỏi Tạ Huyên, "Sao bệ hạ luôn đưa đồ ăn tới ngục giam vậy?"

Tạ Huyên nghiêm túc trả lời ta, "Thừa tướng chính là trọng phạm, đương nhiên cần phải ăn uống tử tế rồi."

[Người nhà của Hoàng hậu chính là người nhà của trẫm!]

[Trẫm hận không thể đưa mọi người vào cung để sống luôn!]

[Vài ngày nữa ám vệ trở lại chắc hẳn sẽ có thêm tin tức mới!]

[Chờ trẫm! Trẫm sẽ mau chóng thả cha nàng ra thôi!]

Lúc trước ta còn có một niềm tin vững chắc rằng với đầu óc của cha ta, thì không thể nào mà làm nổi cái chuyện như cấu kết với địch quốc.

Không ngờ Tạ Huyên lại hành động nhanh như vậy, đã sắp tra ra được manh mối.