Hôm đó nước biển chảy xiết, coi như Triệu Nguyên Thừa lệnh tất cả người hiểu thủy tính cùng nhau xuống biển tìm kiếm, cuối cùng đánh không lại vô tình của biển rộng, không tài nào tìm được bóng dáng Kỉ Khuynh Nhan.
Sau đó, nhìn nàng rơi xuống biển bỏ mạng - Thượng Quan Sâm - lần nữa bị bắt vào tù, mặc dù hắn hận Triệu Nguyên Thừa hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng là hắn bắt người làm hại Nhan muội bị gϊếŧ lầm bỏ mình, hắn cũng liền yên lặng thúc thủ chịu trói.
Khi biết được sự thật Triệu Nguyên Thừa càng thêm hối hận không kịp. Hắn chẳng thể nghĩ tới, mình tự cho là thông minhlàm hại Nhan Nhi hương tiêu ngọc tấn.
"Đã qua nửa tháng, nhưng vẫn không tìm được thi thể, hoàng huynh, hoặc giả ông trời sẽ cho kỳ tích, hoặc giả Nhan muội căn bản không chết." Triệu Nguyên Duy cố gắng khiến giọng nói nhẹ nhàng, khuyên giải.
Từ khi Kỉ Khuynh Nhan rơi xuống biển, Triệu Nguyên Thừa liền cự tuyệt vào triều, cả ngày ngắm nhìn vòng ngọc Thánh Linh nhuốm máu kia, thấy vật nhớ người.
Hôm nay chỉ có thể do Triệu Nguyên Duy ra mặt xử lý tất cả chánh sự. Hắn biết lần này hoàng huynh đã gặp phải đả kích rất lớn, dù sao Nhan muội chính là sinh mệnh của hoàng huynh.
Coi như hiện tại thi thể vẫn chưa được vớt lên, nhưng khi rơi xuống biển nàng chịu trọng thương, hơn nữa hải lưu chảy xiết, dưới tình huống đó khả năng sống sót gần như không có.
Lời an ủi này đừng nói hoàng huynh không tin, ngay cả lúc chính hắn nói ra khỏi miệng, cũng là phí rất nhiều hơi sức mới nói, miễn cưỡng mình tin tưởng.
Triệu Nguyên thừa chẳng qua là sững sờ, giống như nghe được lời của đệ đệ, lại giống như không có.
Nhan Nhi là hắn tự tay hại chết .
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được mình bắn mũi tên nặng nề kia về phía vai nàng, ánh mắt nàng tuyệt vọng mỗi đêm xuất hiện ở trong giấc mộng của hắn.
Hắn chỉ muốn ngăn cản nàng dùng Đoạn Phách phấn đi đối phó mình, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn mạng của nàng.
Nhưng cho dù hắn giải thích thế nào, cãi lại thế nào, Nhan Nhi cũng không nghe được nữa.
Nhan Nhi nhất định hận chết hắn!
Cái loại hận đó khẳng định sâu tận xương tủy, nếu không nàng sẽ không ngay cả một câu cũng không lưu, cứ như vậy nhắm mắt nhảy vào trong biển, tự tay chấm dứt tánh mạng của mình.
Đó là kháng nghị cùng trả thù không tiếng động nàng dành cho hắn.
Nàng nóng tính, thích mang thù, người khác đả thương nàng một phần, nàng sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần .
Trong lòng nàng rõ ràng, một khi nàng chết rồi, đời này hắn cũng đừng mong sống tốt.
Nàng dùng loại phương thức cực đoan nhất báo thù hắn không tín nhiệm nàng, mà phương thức quả nhiên rất thành công, thành công đến mức khiến hắn không bội phục cũng không được.
Bởi vì thế giới của hắn sụp đổ rồi, tất cả hi vọng trong giây phút nàng rơi xuống biển toàn bộ tan thành mây khói.
Hắn cười, nụ cười kia hết sức thê lương bi thảm, "Nàng dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đối với ta, nàng trả thù vô cùng tàn nhẫn."
Triệu Nguyên Duy thấy hắn cười đến có chút không bình thường, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Nhan muội rơi xuống biển sống chết không rõ đã để cho hắn gấp đến độ bể đầu sứt trán, hoàng huynh nếu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy hắn nên làm gì bây giờ?
"Hoàng huynh, ngài đừng như vậy, ít nhất khi chưa tìm thấy xác Nhan muội, ngài nhất định phải kiên cường, Nhan muội cát nhân thiên tướng, sẽ không chết dễ dàng như vậy. . . . . ."
Nắm thật chặt tay, ánh mắt Triệu Nguyên Thừa trống rỗng hưởng ứng, "Đúng vậy, ta cũng không tin nàng sẽ chết, một người kiêu ngạo thế kia làm sao có thể sẽ dễ dàng chết, nàng đã từng nói, nàng yêu mạng, hận nhất chính là đoạt tính mạng nàng."
Nói tới chỗ này, hắn cười cười, "Nha đầu kia nóng tính vô cùng, hôm nay ta đả thương nàng, nàng nhất định sẽ trở lại tìm ta báo thù, nếu ta còn sống, nàng đại thù chưa báo, cho nên sao nàng có thể không trở lại?"
Nói xong, nước mắt hắn chảy xuống.
Triệu Nguyên Duy âm thầm kinh hãi. Hoàng huynh luôn luôn kiên cường, ngay cả ban đầu bị những huynh đệ khác đuổi gϊếŧ, bị bầy sói cắn toàn thân là máu, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng hôm nay, hoàng huynh lại khóc.
Như hài tử bị uất ức, khóc đến thương tâm tuyệt vọng, không thể ra sức như vậy.
Mặc dù tay hắn nắm quyền lớn, nhưng quyền lực lại không vãn hồi được tánh mạng nữ nhân hắn yêu.
Thì ra là, hoàng đế cũng không phải là không gì không làm được .
Triệu Nguyên Duy lặng yên thở dài. Sớm biết chữ tình đả thương người, nhưng không ngờ tình kia đủ để đả thương người sâu như vậy.
Cách kinh thành không xa có một địa phương tên là Cái Châu Tiểu Ngư Thôn, dân trong thôn đều dựa vào ra biển bắt cá sinh sống.
Lúc ban ngày, đàn ông trong thôn cũng ra biển kiếm sống, chỉ để lại một đám phụ nữ ở nhà may vá quần áo nấu cơm, chăm sóc người già cùng trẻ nhỏ.
Lúc này đã là mùa xuân tháng ba, khí trời trở nên ấm áp, khắp núi nở đầy hoa đào xinh đẹp.
Một người quần áo vải thô, chân đạp giày vải, trong miệng không đứng đắn ngậm một cây cỏ xanh, đang ngồi xếp bằng ở trên thảm cỏ
Bên trái bên phải hắn có bốn lão nhân gia râu bạc, trước mặt mỗi lão đầu bày một bàn cờ, mà mỗi ván nước cờ đều lâm vào nước chết.
Thiếu niên tuấn tú lay lay vai một người áo trắng trong đó, "Lý gia gia, ngài có nhận thua hay không?"
Đối phương hừ một tiếng, tiếp tục nghiên cứu đi như thế nào để thoát khỏi tử cục.
Thiếu niên lại quay đầu nhìn về phía mấy người khác, từng người một chỉ vào bàn cờ nói: "Tử cục, tử cục, tất cả đều là tử cục!”
Mấy lão đầu tức đến không nói gì được, ván cờ trước mắt căn bản không có xu thế thay đổi, bốn người chỉ có thể không cam tình bất nguyện móc từ trong lòng ra một bạc vụn bỏ vào trong tay thiếu niên kia.
Thiếu niên mặt mày hớn hởthu bạc vào trong ngực, cười hì hì nói: "Mấy vị gia gia, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục a."
“Nha đầu ngươi rất lợi hại, công phu đánh cờ rốt cuộc ai dạy ngươi?"
Thiếu niên chẳng qua là cười hì hì một tiếng, nói lời từ biệt về nhà.
Bị gọi thành nha đầu, thiếu niên không phải ai khác, chính là người mấy tháng trước rơi xuống biển vẫn chưa chết - Kỉ Khuynh Nhan.
Ban đầu nàng ôm hận nhảy xuống biển, nước biển chảy xiết cũng không biết đưa nàng về nơi nào, khi tỉnh lại phát hiện mình lại nằm ở trong nhà một hộ thôn dân.
Sau này nàng mới biết được, lúc ấy có ngư dân ra biển bắt cá, cá không có bắt được, ngược lại vớt được nàng ở trong lưới.
Thôn dân kia là một người tốt bụng, thấy nàng còn có một chút khí, liền đem nàng mang về nhà để thê tử chăm sóc.
Cũng thật may là trong thôn có một đại phu lớn tuổi, lão Đại phu bốc cho nàng mấy thang thuốc lại nghiêm túc đắp vết thương, mạng nhỏ cuối cùng cũng được bảo toàn.
Thân thể Kỉ Khuynh Nhan mới khỏi, từng nghe nói triều đình thông báo, Hoàng thượng hạ lệnh ra biển vớt thi thể tiền Hoàng hậu.
Đối với chuyện lần này, Kỉ Khuynh Nhan từ chối cho ý kiến, bởi vì nàng đã bị tên khốn kiếp Triệu Nguyên Thừa này làm bị thương.
Mặc dù ban đầu xác thực là hiểu lầm, nhưng hắn ngoan tâm bắn tên về phía nàng thì nàng liền hoàn toàn thất vọng với nam nhân này.
Trời cao an bài kết cục như vậy cho hai người, cũng chưa hẳn không phải một chuyện tốt.
Bởi vì hiện tại nàng còn trẻ, hắn sủng ái khi còn xinh đẹp, khi nàng già đi không còn trẻ đẹp, hoàng đế nắm thiên hạ trong bàn tay sao còn có thể cưng chiều nàng như bảo bối?
Mặc dù cái ý nghĩ này thường làm nàng khổ sở, muốn khóc, nhưng nàng còn cả đời, không thể mãi tưởng nhớ hắn, hắn làm hoàng đế, nàng làm tiểu dân chúng, là tốt nhất.
Nàng cùng Triệu Nguyên Thừacó kết thúc như vậy, có lẽ do ông trời an bài. Dù sao xem sách sử, không có hoàng đế nào có thể chung tình đến chết với một nữ nhân, Đường Minh Hoàng dù yêu Dương quý phi thế nào, cuối cùng không phải cũng tự tay đưa nữ nhân yêu mến lên đường Hoàng Tuyền sao?
Nghĩ như vậy, uất ức trong đáy lòng nàng tựa hồ từ từ hóa thành hư không. Có lẽ mấy năm nữa, Kỉ Khuynh Nhan này sẽ hoàn toàn biến mất trong lòng Vĩnh Liệt đế thôi.
Nàng hất bóng dáng của người nọ, bước nhanh chân đi về nhà. Trước mắt nàng ở tại nhà vợ chồng Trần đại thúc cùng Trần Đại thẩm, Trần đại thúc chính là ngư dân lúc trước cứu nàng, năm nay hơn 40 tuổi, dưới trướng có hai đứa con trai, con lớn nhất mười bảy tuổi, đứa nhỏ mười lăm tuổi, hai huynh đệ cũng rất thật thà, đối với nàng cũng hết sức thân thiện.
Sau khi về đến nhà, Trần đại thúc ra biển bắt cá đã trở lại, thường ngày hắn sẽ không trở về sớm như vậy, nhưng là hôm nay nghe nói thôn trưởng có chuyện muốn tuyên bố, cho nên hắn chân trước vừa đến nhà, chân sau phải đi tìm thôn trưởng.
Trần Đại thẩm đang làm cơm tối.
Trần Tiểu Long là con trai lớn Trần gia, nhỏ hơn nàng hai tuổi, vóc dáng so với nàng cao hơn nửa cái đầu, thấy nàng trở lại, liền cười hì hì nghênh tới đây, "Tiểu Nguyệt tỷ, ngày hôm nay tỷ lại thắng những lão gia gia kia bao nhiêu bạc?"
Kỉ Khuynh Nhan ở nơi này tên là Kỉ Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt là nhũ danh của nàng, là năm đó mẹ nàng còn chưa qua đời tự mình đặt cho nàng.
Dù sao cái tên Kỉ Khuynh Nhan này đã không thể tiếp tục dùng được nữa, gọi Kỉ Tiểu Nguyệt cũng tốt.
Nàng móc ra mấy viên bạc vụn từ trong túi khoe khoang một phen, xoay người liền giao cho Trần Đại thẩm đương gia dùng.
Một nhà bốn người vô cùng thuần phác thật thà, mặc dù nàng chỉ là người bọn hắn nhặt về, nhưng vợ chồng Trần gia cũng coi nàng như nữ nhi ruột thịt mà đối đãi .
Huống chi Kỉ Khuynh Nhan đẹp như thiên tiên, hơn nữa tính tình phóng khoáng, đối đãi với người lại chân thành, không muốn thích nàng cũng khó.
Mấy người đang ở nhà tán gẫu, không bao lâu, chỉ thấy Trần đại thúc vẻ mặt ngưng trọng về nhà, trịnh trọng tuyên bố với mọi người, "Hoàng thượng băng hà rồi, bảy ngày sau hậu táng ở Hoàng Lăng, dân chúng các nơi đều phải để tang Hoàng thượng."
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe xoảng một tiếng, cái ly trong tay Kỉ Khuynh Nhan rơi xuống mặt đất.