“ Ta nói đều là sự thật.’’ Thấy nàng không nói, sợ nàng không tin hắn lại thêm một câu.
Nàng đỏ mặt, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện tư thế của mình và hắn vô cùng thân thiết, xấu hổ, tức giận, dùng sức dẫm cho hắn một cước, giẫy giụa thoát ra từ trong lòng hắn: ‘‘ Mọi người đang nhìn ta, ngươi ...... Ngươi cũng bình thường một chút cho ta.”
‘‘ Đúng vậy, loại sự tình này chỉ có thể đóng cửa lại làm, đợi chúng ta tìm một chỗ không người, vi phu sẽ thương yêu nàng.’’ Hắn cười ngả ngớn nói.
“ Ngươi, tên khốn kiếp này, ai cần ngươi thương yêu.’’ Nàng hổn hển đẩy hắn qua một bên, đỏ mặt chạy đi.
Triệu Nguyên Thừa biết nha đầu kia thẹn thùng, cũng không tiếp tục đùa nàng, thấy lão gia tử một bên trợn mắt, há hốc mồm gật đầu một cái, sau đó liền vội vội vàng đuổi theo bóng dáng nho nhỏ phía trước, một tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trong tay mình.
‘‘ Nàng sao lúc nào cũng thở hổn hển, có biết, tức giận đối với thân thể không tốt hay không?’’
Nàng giận giữ trừng mắt nhìn hắn: “Ai bảo ngươi không phải Hoàng đế tốt, biết rõ trong triều có người xấu làm đại thần còn để yên, ta có thể không tức giận sao? Đã sớm nói với ngươi Tào Kim Hạo không phải người tốt, xem đi, chẳng những hại cô nương Túy tiên lâu, còn hãm hại cháu gái người ta, trừ bỏ những việc đó, không biết hắn còn làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi, ngươi sao không quản?’’
“Quản giáo Tào Kim Hạo là trách nhiệm của Tào Thanh Sơn, hắn cũng không phải con ta, ta sao quản được nhiều như thế?’’
Lại nói tiếp, người Tào gia thực sự là ai cũng đáng giận, Tào Thanh Sơn ghét nàng, cố tình diễn trò trước mặt mọi người khiến nàng xấu mặt, Tào Kim Linh coi nàng là trở ngại, ngầm hạ độc nàng, Tào Kim Hạo lại càng không phải là người tốt, tai họa của các thiếu nữ đàng hoàng xung quanh. Những người này đều làm cho nàng nghĩ đã thấy giận.
Triệu Nguyên Thừa thấy bộ dạng nàng thở phì phì, biết là nàng muốn lôi những hận cũ kia ra đáy lòng không thoải mái.
“Có một số việc không phải ta mặc kệ, mà là chưa đến thời điểm trông nom – hắn cười khuyên nhủ - nàng cũng đừng tức giận, rất nhiều chuyện trong lòng ta đều có đúng mực. Sở dĩ bây giờ còn không điều tra Tào gia, đơn giản vì hiện tại chưa phải thời điểm. Sau đó Tào gia sẽ phải trả giá tất cả những việc họ đã làm.’’
Lời này cuối cùng làm cho đáy lòng Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy vài phần công bằng, tuy rằng trong lòng còn có chút bất mãn nhưng sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn.
Pháp Nguyên tự là một ngôi chùa hương khói có vẻ hưng thịnh, hai người đi qua nơi này, nhìn bên trong khói hương lượn lờ, liền nổi lên vài phần hứng trí bái Phật, vì thế liền đi vào bên trong Pháp Nguyên tự.
Bởi vì hôm nay không phải mùng một, mười lăm, cho nên bên trong tuy rằng hương khói không ngừng nhưng khách hành hương cũng không nhiều, hơn nữa nơi này nằm ở trên núi, cách thành hơi xa, Triệu Nguyên Thừa cùng Kỷ Khuynh Nhan bỏ lỡ thời điển náo nhiệt nhất, cho nên chỉ thấy trong đại điện mấy lão hòa thượng đang tụng kinh.
Pháp Nguyên tự thờ cúng là Quan Âm Bồ Tát, kim tổ thân Phật kia thoạt nhìn thập phần tôn quý xinh đẹp.
Hai người thắp hương quỳ lạy, Kỷ Khuynh Nhan dáng vóc nhỏ bé, hai tay tạo thành chữ thập, còn nghiêm túc cầu nguyện. Nàng mặc niệm từ tận đáy lòng, chợt nghe người quỳ gối bên cạnh nàng - Triệu Nguyên Thừa thầm thì gì đó, cũng không biết đang nói những gì.
Đến tận lúc hắn dập đầu lạy ba cái trước phật tổ, nàng mới nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cầu Phật tổ cái gì?’’
Hắn cười liếc nhìn nàng một cái: “Ta cầu Phật tổ cho tính tình nương tử nhà ta về sau không lộn xộn, không chanh chua, lòng dạ không hẹp hòi, lại mang thù như vậy, tóm lại không cần lấy móng vuốt nhỏ đánh người, lại không cần hơi một tí lại khiến chính mình tức giận mà bị bệnh, bởi vì ta sẽ đau lòng.’’
Mấy câu đầu làm cho Kỷ Khuynh Nhan nghe được thiếu chút nữa lại phát hỏa, nhưng một câu cuối cùng lại bình ổn tức giận của nàng, chỉ cong cái miệng nhỏ nhắn thấp giọng lẩm bẩm: “Ta nào có quá đáng như ngươi nói.’’
Nàng nói mặc dù nhỏ lại bị Triệu Nguyên Thừa nghe được rành mạch. Một vật nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy ở ngay bên cạnh mình, trong mắt chứa đựng giận giữ lẩm bẩm làm nũng, mặc dù trên mặt nhỏ còn lộ vẻ bất mãn một chút nhưng trên vầng trán lại lộ vẻ ngây thơ làm đau lòng người.
Hắn si ngốc nhìn nàng, giờ phút này hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
Triệu Nguyên Thừa hận không thể đem nàng tiến vào trong lòng để yêu thương ngay lúc này. Đáng tiếc nơi này là nơi Phật môn thanh tịnh, cho dù hắn có ý tưởng da^ʍ mĩ cũng không dám làm chuyện tùy tiện, chỉ có thể kiềm chế nhẫn nại.
Hai người đi dạo ở trong tự một hồi, mà hương khói vẫn tiếp tục đốt, không biết có phải ảo giác không, mà hắn cảm thấy có mùi kì quái.
Nhưng hắn cũng không quá để ý, cho đến khi hai người từ trong miếu đi ra mới dần dần phát hiện có cái gì không đúng. Hắn là người luyện võ, đối với biến hóa thân thể rất mẫn cảm. Hít vào khói hương ở nơi này, lúc đầu không có biến hóa, nhưng vừa ra khỏi cửa chùa, rất nhanh cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Kỷ Khuynh Nhan nhìn sắc mặt trở nên tái nhợt của hắn, nhịn không được quan tâm hỏi: ‘‘Ngươi làm sao vậy?’’
Triệu Nguyên Thừa nhìn nàng một cái, ngũ quan của nàng thuần mĩ như trước, đã từ từ biến hóa ra thật nhiều khuôn mặt khác. Hắn lắc lắc đầu, muốn làm cho tầm mắt trở nên rõ ràng, thế nhưng nhoáng lên một cái, choáng váng huyễn cảm càng thêm mãnh liệt, không chỉ có đầu choáng váng, mà ngay cả hai chân cũng bắt đầu nhũn ra. Hắn mới đi vài bước, bỗng trượt chân, suýt nữa té ngã trên đất.
Đột nhiên cả kinh, hắn nhớ lại mùi hương kì quái trong chùa, lập tức có dự cảm vô cùng không tốt ập đến trong đầu. Nếu hắn đoán không sai, mùi kia chỉ sợ sẽ là mùi mê hồn hương, nó chỉ tác dụng đối với người tập võ, khó trách các hòa thượng không có việc gì, nhưng hắn hít vào không bao lâu, thân thể cũng có chút không khống chế được.
Mà sắc mặt Kỷ Khuynh Nhan không thay đổi là vì nàng không có võ công, đương nhiên sẽ không bị loại hương khí này ảnh hưởng. Nhưng hương kia đến tột cùng là người nào thả? Chẳng lẽ có người muốn mưu hại hắn?
Ngay tại thời điển hắn âm thầm cân nhắc, một loạt tiếng bước chân xuất hiện, tuy nói hắn toàn thân vô lực, nhưng cơ bản cảnh giác đang còn, hắn lập tức theo thanh âm nhìn lại chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện mười mấy nam tử mặc áo đen che mặt.
“Chạy mau!’’ Triệu Nguyên Thừa theo bản năng giữ chặt cổ tay Kỷ Khuynh Nhan, cắn răng sử dụng ra khí lực toàn thân chạy hướng ngược lại.
Nàng hoảng sợ, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng vẫn chạy theo hắn. Đúng lúc này đám người áo đen kia đã đuổi theo đến nơi, một kiếm đâm tới ngực Kỷ Khuynh Nhan.
Triệu Nguyên Thừa không chút nghĩ ngợi đã đem nàng đẩy qua một bên, miễn cưỡng tiếp được một kiếm kia, tuy rằng hắn tránh rất nhanh, nhưng một kiếm kia vẫn là cắt ngang qua ngực hắn.
Hắn nâng chân, đá văng người áo đen cầm đầu, cũng sử dụng khí lực toàn thân ôm Kỷ Khuynh Nhan phóng qua khe núi, chạy đến một phía khác.
Kinh công những người áo đen kia tựa hồ không bằng hắn, chỉ có thể dùng biện pháp chạy đường vòng đuổi theo.
Nhưng vừa mới chạy như vậy đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của hắn, chờ lúc đi vào một hẻm núi, quần áo đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Kỷ Khuynh Nhan sợ choáng váng trơ mắt nhìn máu tươi đỏ thắm không ngừng xuất hiện trên người hắn.
Triệu Nguyên Thừa cố nén đau đớn, đáy lòng thầm kêu hỏng bét, lần này xuất môn hắn cũng không mang ám vệ, một khi gặp nguy hiểm gì, hắn chắc chắn phải chết.
Nhưng cuối cùng là ai muốn mưu hại hắn?
Hắn ra cung rõ ràng rất bí mật, trừ bỏ mấy người tâm phúc bên người biết, những người khác căn bản sẽ không biết, nhất định là có người sai khiến, chẳng lẽ đại nạn của hắn tới rồi.
Nghĩ đến đây trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ tuyệt vọng. Hắn không muốn chết ở chỗ này, không cam lòng, hắn hao hết thiên tâm vạn khổ đổi lấy sự vui vẻ của Kỷ Khuynh Nhan, kết quả còn không kịp hưởng thụ, liền gặp được chuyện vô sỉ này.
Hắn biết mình lúc này rất thẩm hại, từng cao ngạo ở trên mọi người như vậy, bây giờ bản thân bị trọng thương, ngay cả đi đường cũng không xong.
Nếu hắn hi vọng nàng cùng chung hoạn nạn, chỉ sợ cái mạng nhỏ của Kỷ Khuynh Nhan cũng phải chon cùng. Hắn cũng luyến tiếc. Cho nên thừa dịp người áo đen còn chưa đuổi kịp, hắn đẩy nàng ra, phảng phất hạ quyết tâm thật lớn, trầm giọng nói: “Nàng đi nhanh đi!’’
Kỷ Khuynh Nhan bị hắn đẩy một cái nghiêng ngả, nhìn chằm chằm gương mặt nhợt nhạt của hắn. Hắn lau mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên mặt, hừ cười một tiếng:
“Nhìn ta làm cái gì? Không phải nàng hận ta hận muốn chết sao? Ta gϊếŧ cha nàng, vườn, nhà của nàng bị phá hủy, còn chặt đầu vị hôn phu tương lai của nàng, ta bắt nàng tiến cung coi nàng như sủng vật mà nuôi dưỡng, chưa bao giờ hiểu được cảm nhận của nàng, ta biết nàng đã sớm hận ta, hận đến muốn cái mạng ta đây nếu .....’’
Thanh âm hắn đột nhiên thấp lại, tiếng nói có chứa vài phần đau thương: “Nếu nàng đối với ta có chút cảm tình, nhớ rõ tìm quan phủ lại đây giúp ta nhặt xác. Ta không muốn phơi thây hoang dã, bị dã thú tha đi.’’
Kỷ Khuynh Nhan trầm mặc một tiếng cũng không nói . Ngay lúc hắn nghĩ nàng sẽ tùy tiện nói chút gì đó với mình thì đã thấy nàng cũng không quay đầu xoay người bỏ chạy.
Một khắc kia hy vọng duy nhất cùng nguyên nhân xoay người rời đi của nàng hoàn toàn hủy diệt hắn. Hắn cười khổ, thì ra nàng nhất định hận hắn, hận đến thế này, thậm chí ngay cả quay đầu xem hắn chết, liếc mắt một cái cũng không nguyện.
Miệng vết thương đau quá. Hắn biết thực sự làm cho hắn đau, không phải vết thương trên người mà là vô tình của nàng đối với hắn, thì ra cảm giác bị nàng vứt bỏ đúng là tê tâm liệt phế, phảng phất như có muôn vàn lưỡi đao sắc bén đâm vào trong lòng.
Đau đớn làm cho hắn trở nên khó khăn, cái xoay người của nàng, làm cho hắn mất đi ý chí muốn sống.
Cứ như vậy mà chết đi, có lẽ chỉ khi hắn chết mới có thể bù đắp những tổn thương hắn gây ra cho nàng.
“Này, ta ở trong này, cái bọn ngu ngốc kia, lại đây bắt ta đi.’’
Giọng nói mềm mại bỗng nhiên vang lên, Triệu Nguyên Thừa hoảng sợ, chỉ thấy Kỷ Khuynh Nhan vừa mới đã chạy xa đang dùng sức vẫy tay với bọn người áo đen truy đuổi tới, rõ ràng muốn dẫn dắt chú ý của bọn họ.
Hắn kinh hãi, vừa định hô to, kêu nàng không cần làm chuyện ngu xuẩn, chỉ thấy đám người áo đen kia đã vây đến bên cạnh nàng.
Đúng lúc này nàng đột nhiên đưa tay móc từ trong ống tay áo ra cái gì, tay nàng vung lên, bột phấn màu trắng bay ra, nháy mắt, toàn bộ đám người áo đen kia liền ngã xuống.
Không đợi Triệu Nguyên Thừa lấy lại tinh thần, Kỷ Khuynh Nhan đã nhanh chóng chạy về bên cạnh hắn, tay trái cầm một đám cỏ xanh hình dạng kì lạ, dùng sức nhét vào miệng hắn: “Dùng sức ăn, nhai nát ra rồi nuốt vào trong bụng, một mảnh vụn cũng không được lãng phí .....’’