Trải qua Hồ lão thái y hết lòng điều dưỡng, Kỷ Khuynh Nhan cũng từ từ khôi phục lại tinh thần sung mãn.
Đêm khuya ngày hôm đó, nàng uống canh dược bổ thân không bao lâu, ý thức liền từ từ mơ hồ, sách cũng lười đọc tiếp, nằm ở trên giường không bao lâu đã khép mắt ngủ thϊếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy thân mình bị ẵm lên đem đi, nàng ngủ mơ mơ màng màng, cho là mình đang nằm mơ, không cảm thấy có cái gì không đúng.
Mà khi lắc lư ngày càng nghiêm trọng thì nàng hồ nghi mở mắt ra, mới phát hiện mình đúng là thật sự bị một người ôm, nam nhân một thân áo đen, trên mặt che miếng vải đen, không nhìn ra tướng mạo, bên người ánh trăng sáng tỏ, có thể nhìn thấy người nọ cứ như vậy ôm nàng nhẩy lên xuống, Vong ưu cung sớm ở lại sau lưng.
Nàng giật mình, vừa định hô lên tiếng, miệng liền bị người nọ lập tức che lại.
Kỷ Khuynh Nhan chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, đáy lòng nhanh chóng tự hỏi đây là chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là thích khách vào cung ám sát ? Nhưng cho dù hắn muốn ám sát, mục tiêu cũng nên là Vĩnh Liệt đế Triệu Nguyên Thừa, một nữ nhân hậu cung như làng có quan hệ gì ?
Chẳng lẽ hắn muốn cưỡng ép mình uy hϊếp Triệu Nguyên Thừa ?
Tên hoàng đế thối kia có vẻ tạo không ít kẻ địch ở bên ngoài, rất có thể chính là đại thần nào oan uổng bị diệt môn hoặc là trung liệt đời sau quay lại trả thù, mới tìm đến nàng xui xẻo đầu tiên.
Ngay lúc nàng suy nghĩ vòng vèo đủ kiểu, nam tử áo đen rất nhanh liền dẫn nàng đi ra ngoài cung. Một chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa, nam tử áo đen ôm nàng trực tiếp ngồi vào trong xe, phân phó phu xe lập tức rời xa nơi đây.
Giờ phút này sắc trời đã tờ mờ sáng, chính giữa mờ tối, chỉ nghe hắn nén giọng nói: “Ngươi bị bắt, không cho phép kêu loạn nếu không sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi”.
Bị bắt ép nằm ở trong ngực hắn, Kỷ Khuynh Nhan nhíu nhíu mày. Sao l*иg ngực của người này làm cho nàng cảm thấy hết sức quen thuộc, mà ngay cả mùi phát ra từ người hắn đều mơ hồ lộ ra một chút cảm giác như đã từng quen biết.
Nàng làm ra vẻ vô tội, nháy mắt to, nhỏ giọng nói: “Ngươi là ai? Tại sao muốn bắt ta? ”
Người nọ cười một tiếng: “Nghe nói ngươi là người trong lòng hoàng đế, chỉ cần bắt ngươi, tự nhiên có thể từ hoàng đế đổi lấy rất nhiều châu báu.”
Xe ngựa chạy như bay về phía trước, Kỷ Khuynh Nhan cẩn thận nghe, cảm thấy thanh âm cố ý đè thấp này cũng rất quen tai, nghi ngờ trong lòng càng sâu, chuyên chú nhìn về phía hắn, mặc dù ánh sáng trong xe vô cùng yếu ớt, nhưng từ từ thích ứng cũng thấy áng sáng lờ mờ, vẫn mơ hồ thấy được đôi tròng mắt sáng trong lại cố chấp trên gương mặt đeo miếng vải đen của đối phương.
Trong lòng nàng giật mình, hé mắt, có chút không dám tin tưởng, lại thêm sự kiện cưỡng ép lần này cảm thấy hoang mang.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn lợi dụng ta, đổi lấy rất nhiều tài phú? ”
Người nọ cười: “Không sai”.
“ Ngươi dựa vào cái gì nghĩ Triệu Nguyên Thừa sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi? ”
“ Tất cả người trong Kim thịnh đều biết, Triệu Nguyên Thừa gần như cưng chiều ngươi lên trời”.
“ Hừ, hắn cưng chiều ta. Vậy ngươi hẳn cũng biết ta ở hậu cung chẳng qua là một nữ nhân không có địa vị, nếu hắn thực sự sủng ta làm sao có thể đem ta biếm thành thứ dân, phế bỏ danh Hoàng hậu?’’
Người nọ cười cười, mặc dù ép buộc ôm nàng vào trong ngực nhưng động tác lại mềm nhẹ vô cùng . ‘‘ Nói không chừng hắn là sợ cây to đón gió, biến ngươi thành thứ dân, cũng là một loại hình thức khác bảo vệ ngươi.’’
Đã nói đến vậy rồi, nàng lại đoán không ra người này đến tột cùng là ai, nàng thật là ngu ngốc trong ngu ngốc. Nàng ngọ ngâỵ đứng dậy từ trong ngực của hắn, người nọ lại ngoan cố gắt gao ôm nàng, không chịu buông lỏng.
“ Ngươi buông ta ra, ta không muốn để ngươi ôm như vậy.’’
“ Làm sao, chẳng lẽ ngươi chỉ có thể chấp nhận cho hoàng đế ôm, không tiếp nhận được đυ.ng chạm của người ngoài?’’
Kỷ Khuynh Nhan không khách khí giơ chân đá hắn một cái : “Triệu Nguyên Thừa là một tên khốn kiếp, ta làm chi phải để cái loại như hắn này ôm. Hắn là một tên hôn quân, khốn kiếp, súc sinh gϊếŧ người không chớp mắt, một đại ma đầu, bộ dạng vừa già lại vừa xấu, sắc khí không tốt, lòng tham không đáy lại không tốt giống, nếu không vì sao hậu cung của hắn rõ ràng nhiều nữ nhân như vậy nhưng cho tới bây giờ một hài tử cũng không sinh được? Nói đến cùng, Triệu Nguyên Thừa kia là một phế nhân, ô ……’’
Vừa dứt lời, nàng đã được hắc y nhân ôm lại, dùng sức đánh vào mông. Nàng ủy khuất ôm cái mông đau, xé cổ họng, gầm lên giận dữ : “Ngươi đánh ta làm chi ?’’
Người áo đen gỡ bỏ miếng vải đen trên mặt, lúc này sắc trời đã gần sáng, xuyên thấu qua cửa sổ xe, ánh sáng tiến vào bên trong xe, nhìn rõ ràng người áo đen kia đúng là Triệu Nguyên Thừa.
Tuy rằng đã sớm đoán được thân phận người này, có thể nhìn thấy lại là một loại cảm giác khác.
Nam nhân cố tình kéo chặt, không khách khí lại vỗ mông nàng một cái : “Nàng đúng là được một tấc lại tiến một thước, tiểu hỗn đản, rõ ràng đã đoán được là trẫm, còn dám ở trước mặt trẫm, dùng từ khó nghe như vậy mắng chửi trẫm.’’
Kỷ Khuynh Nhan cong miệng, giả bộ giật mình: “Ai nha, thì ra là Hoàng thượng, sao trông ngài khác vậy? Chẳng lẽ có người nửa đêm bức vua thoái vị? Hoàng thượng chó cùng rựt giậu trong đêm, mang theo ta chạy trốn?’’
Triệu Nguyên Thừa bị nàng làm cho tức giận đến dở khóc dở cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm làm như vậy, còn không phải muốn dỗ tiểu hỗn đản nàng vui vẻ, nàng cuối cùng ồn ào nói trẫm để nàng ở trong cung đến buồn bực rồi mới quyết định mang nàng ra ngoài cung đi xung quang một chút.”
“ Cho dù muốn mang ta ra ngoài cung vì sao không ngay thẳng đi ra? Lén lút đem ta từ trên giường đi, này tính cái gì?”
“ Nàng thật không có lương tâm, sở dĩ vụиɠ ŧяộʍ đem nàng mang ra đây còn không phải không muốn làm ột số đông người ngựa đi theo phá hủy hăng hái của nàng.”
Được Lưu phúc nhắc nhở thiếu sót, nói nàng muốn được vui vẻ, hắn mới nghĩ ra phương pháp này. Hắn biết từ khi Kỷ Khuynh Nhan bị hắn mang vào cung, vẫn không có vượt ra ngoài hoàng cung nửa bước, đã sớm buồn chết đi được. Vốn định mang nàng náo nhiệt xuất môn, lại sợ phía sau đi theo nhiều người sẽ ảnh hưởng hai người vui chơi, hắn mới quyết định vụиɠ ŧяộʍ mang nàng ra cung.
Dù sao hắn có tuyệt thế võ công, chiếu cố một mình nàng không thành vấn đề, cho nên lần này ra cung hắn cũng không an bài bất kì kẻ nào âm thầm bảo hộ, trong cung cũng để cho Lưu phúc giấu diếm, nói hoàng đế thân thể bệnh nhẹ, lâm triều tạm dừng mấy ngày, tất cả quốc sự trong triều do mấy người đại thần xử lý là tốt rồi. Hơn nữa từ hơn một năm trước, cùng Thương Việt đánh một trận xong, cũng thật lâu hắn chưa ra đến cửa cung, thừa dịp quốc sự không vội, mang nàng ra dạo chơi cũng không phải không tốt.
Kỷ Khuynh Nhan còn tưởng rằng hắn sử dụng âm mưu quỷ kế gì, nay nghe hắn nói lần này ra cung thuần túy là ình giải buồn, trong lòng không khỏi có một chút cảm động.
Nhưng nàng dù cảm động, miệng cũng không buông tha người: “Hoàng thượng cũng không sợ lén ra cung, gặp người xấu đâm chết người?”
Triệu Nguyên Thừa đã sớm quen thói nói lời độc ác của tiểu nữ nhân này, hắn cũng không giận, dỗ nàng nói: “ Nàng không phải hận trẫm thấu xương sao? Nếu thật sự có kẻ xấu muốn nhân cơ hội đoạt đi tính mạng trẫm, chẳng phải đúng tâm nguyện của nàng sao.”
Nghe nói như thế, nàng bĩu môi, trừng hắn một cái lại không hé môi. Trong lòng nàng quả thật là hận hắn, hận muốn chết, dù sao lúc trước hắn dẫn đại quân tấn công Thương Việt làm hại dân chúng Thương Việt mỗi ngày thống khổ, lầm than, cả nước từ trên xuống dưới rung chuyển bất an.
Nhưng Triệu Nguyên Thừa không có làm sai, năm đó chiến tranh sở dĩ bùng nổ, hoàn toàn là do Thương Việt tự tìm. Thượng Quan Sâm dã tâm bừng bừng, vì mở rộng lãnh thổ, không ngại sử dụng thủ đoạn đê tiện, phái người ở Kim Thịnh thành lập tà giáo, ý đồ muốn Kim Thịnh nội loạn, thừa dịp tốt tấn công.
Năm đó Kim Thịnh bởi vì Thương Việt tà giáo ảnh hưởng. Triệu Quan Sâm cố tình gieo rắc tà giáo khiến dân chúng Kim Thịnh có rất nhiều người bị mê hoặc, trở thành tà giáo khôi lỗi ( con rối, hình nộm ), thân nhân, bằng hữu cũng gϊếŧ hại .
Triệu Nguyên Thừa biết được việc này tức giận không thôi, âm thầm điều tra rõ chân tướng của sự tình, mới muốn đánh một trận cùng Thương Việt. Hai nước giao chiến tất có thương vong, nàng cũng biết, điều làm cho nàng hận không phải nước mất nhà tan mà phụ thân kính yêu của nàng chết một cách bi thảm.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhịn không được sinh vài phần tức giận với Triệu Nguyên Thừa: “ Ta chỉ mong sao, dọc theo đường có vài đám thổ phỉ chặn ngươi, hoàng đế thối .”
Hắn dùng lực đem nàng ôm vào trong lòng, thấp giọng cười nói: “ Ra cung cũng đừng gọi ta Hoàng thượng, chúng ta là vợ chồng, về sau ta gọi nàng là nương tử, nàng gọi ta phu quân, được không?”
Kỷ Khuynh Nhan do bị hắn đột nhiên tới gần, khuôn mặt hoảng sợ, hai gò má nổi lên đỏ ửng, hai tay nhỏ bé không khách khí đẩy hắn qua một bên, miệng đồng thời hô lớn: “ Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng thượng …… ta sẽ gọi ngươi Hoàng thượng, là ta muốn cho khắp thiên hạ mọi người đều biết Hoàng đế Kim Thịnh một mình ra cung, bên người không mang thị vệ, muốn ám sát, muốn báo thù cứ việc lại đây ….. ưm !” miệng được người vội vàng ngăn chặn.
Triệu Nguyên Thừa cười tà đối với cái miệng lải nhải của nàng nói: “ Nàng thật thiếu giáo huấn, khiến cho ta muốn dạy dỗ.”
Từ kinh thành đến Đô thành cũng không quá nửa ngày đường xe, Triệu Nguyên Thừa liền để xa phu cùng Kỷ Khuynh Nhan thay xiêm y dân chúng bình thường, vợ chồng trang phục quanh năm nhẹ nhàng, lại mua con ngựa trắng hai người thoải mái đi vào Đô Thành.
Bởi vì lần ra cung này mục đính chính là du sơn ngoạn thủy, giải sầu tìm niềm vui cho nên Triệu Nguyên Thừa cũng không trực tiếp đến thành phồn hoa nhất khu vực, mà bắt đầu chơi đùa từ nơi phong cảnh yên tĩnh tuyệt đẹp.