Thấy nàng từ nãy đến giờ không nói gì, Tào Kim Linh kéo tay nàng, thân thiết nói: “Muội cũng đừng buồn, dù bây giờ Hoàng thượng không sủng ái chúng ta, thì về sau tỷ muội chúng ta làm bạn, đến khi già còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đi, hôm nay tỷ tỷ không có việc gì, đến cung ta, chúng ta cùng uống rượu đi….”
Sau khi quyết tâm không quan tâm đến Kỉ Khuynh Nhan, nhưng hơn mười ngày sau, Triệu Nguyên Thừa rốt cuộc cũng không chịu được, trong lòng nhớ nhung, cuối cùng cũng đi đến Vong Ưu cung.
Lúc hắn đến là buổi chiều, Kỉ Khuynh Nhan đang nằm ngủ trên giường.
Lúc nàng ngủ trông rất dịu dàng đáng yêu, lúc ngủ chính là thời điểm dễ bảo nhất của nàng.
Nàng đều đều thở ra, như hai luồng gió nhỏ, trên mặt như có bóng ma lúc ẩn lúc hiện.
Gương mặt xinh đẹp này đều làm hắn xúc động ở trong lòng.
Cho dù có tức giận như thế nào, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh lúc ngủ này, tất cả bực bội, đều biến mất không tăm tích.
Cúi người xuống, hắn chậm rãi hôn mắt nàng, mũi nàng, còn cả cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu.
Sự nhớ thương, tình cảm bị dồn nén nhiều như vậy, bây giờ được thỏa mãn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, hạnh phúc lớn nhất thế gian cũng chỉ có vậy mà thôi.
Nằm ở trên giường, bị hôn khắp nơi, nàng hình như khó chịu tay vung loạn xạ khắp nơi, không khách khí bốp cái vào mặt hắn.
Triệu Nguyên Thừa cười, bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, hé môi, từng chút một hôn ngón tay bàn tay trắng nõn, mềm mại của nàng.
Kỉ Khuynh Nhan mơ mơ màng màng bị hắn đánh thức, mở mắt, tức giận nhìn hắn,“Sao ngươi lại tới đây?”
Hắn trầm giọng cười, ở nàng bên tai thủ thỉ,“Trẫm nhớ nàng, nhớ nàng đến sắp điên rồi.”
“Vậy sao ngươi vẫn chưa điên?”
Hắn nhéo nhéo hai má nàng,“Trẫm nếu điên thật rồi, người chịu khổ chính là nàng.”
Nàng nhìn rất coi thường hắn, mắt buồn ngủ díp lại, thấy xích sắt trên cổ tay đang bị hắn ngồi đè lên.
Nàng ra sức kéo tay, cố ý làm cho xích sắt vàng ma sát, phát ra tiếng vang.
Triệu Nguyên Thừa biết nàng cố ý, mỉm cười, trêu chọc nói:“Xích sắt này đeo vào có thoải mái không?”
Nàng nén giận nhìn hắn,“Rất thích hợp cho chó dùng.”
“Đứa ngốc, xích chó làm sao có thể đẹp và tinh xảo như thế này được? Nàng xem, này mặt trên đều được gắn đá quý, cái xích sắt này đều làm bằng vàng ròng.”
Hắn nhẹ nhàng nâng cổ tay nàng, hôn mu bàn tay mềm mại, chậm rãi kéo xích sắt, xác định da nàng không bị trầy xước, mới yên tâm để lại.
Kỉ Khuynh Nhan buổi trưa có ngủ một chút, cả người nóng bức, nàng thật sự thực không thích cảm giác dính dính này, trời lại nóng, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng khi đầu ngón tay hắn đυ.ng vào da nàng, lại có sự mát mẻ truyền tới.
Nàng giống con chó nhỏ cọ cọ trên người hắn, tuy rằng trong lòng không thích hắn, nhưng sự thanh mát trên người hắn lại làm cho nàng dễ chịu, tạm thời nàng không để ý hờn giận trong lòng.
Hành động nhỏ này không là gì, nhưng Triệu Nguyên Thừa lại coi nàng như con chó nhỏ, trong lòng động, liền ôm cả người nàng vào trong lòng.
Kỉ Khuynh Nhan tức giận với hành động của hắn, giãy dụa trong lòng hắn,“Mau thả ta ra, muốn làm ta nóng chết sao?”
Tuy rằng đã quen với sự thân mật của hắn, nhưng nàng lại bị ôm giống như trẻ con, làm cho nàng rất tức giận.
Triệu Nguyên Thừa đâu chịu buông tay, dù sao hắn nhớ nàng như vậy, bây giờ nàng lại ở ngay trước mắt, không hưởng thụ thì thật là không chịu nổi.
Lại hôn, hai người náo loạn trên giường một lúc lâu, Kỉ Khuynh Nhan vất vả lắm mới chui được ra khỏi l*иg ngực hắn, mồ hôi đầm đìa.
Tâm tình của nàng không tốt, trên người lại nhớp nháp, không thể không đi tắm.
“Nếu nàng muốn tắm uyên ương với trẫm thì cứ nói, trẫm sẽ gọi người chuẩn bị.”
Kỉ Khuynh Nhan nghe hắn nói liền ngây ngốc,“Ai nói ta muốn tắm uyên ương cùng ngươi ?”
Nàng đưa tay cổ tay thân đến trước mặt hắn,“Ta muốn ngươi đem cái xích chó này bỏ ra khỏi người ta, lâu rồi ta chưa được thoải mái tắm rửa một lần.”
Không chút để ý đến lời lên án của nàng, hắn rất dịu dàng,“Yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ hầu hạ nàng thật thoải mái, dễ chịu.”
Không bao lâu, cung nữ đem một thùng nước tắm lớn vào trong phòng, bên trong đựng nước ấm, Triệu Nguyên Thừa cho cung nữ lui đi, tự mình cởi xiêm y cho nàng, ôm nàng cùng nhau vào thùng tắm.
Kỉ Khuynh Nhan giãy dụa trong lòng hắn một lúc, lại thấy không có khả năng chạy thoát, mới chịu khuất phục, mặc hắn ôm mình vào trong ngực, một bên giở trò với nàng, sờ sờ người, một bên nàng hưởng thụ sự hầu hạ của hắn.
Nhưng nàng vẫn tức giận, thường thừa dịp hắn không để ý cắn một cái.
Triệu Nguyên Thừa không biết làm sao với tính trẻ con của nàng, chỉ có thể đề phòng sự công kích của nàng.
Nhưng khi ngực hắn đã có bảy vết cắn của nàng, hắn nhịn không được giáo huấn:“Sao nàng lại giống con mèo hoang thích cắn người thế? Ê, không được cắn người, nha đầu chết tiệt kia, nàng không chỉ là mèo hoang, mà là con chó con thích cắn người.”
Nàng tức giận nhìn hắn,“Ta không phải mèo hoang cũng không phải con chó con.”
“Vậy nàng cắn ta làm gì?”
Nàng giơ tay bị xích sắt trói đến trước mặt hắn,“Ngươi trói ta, coi ta như sủng vật, ta làm sao có thể không tức giận? Cắn ngươi là đúng rồi.”
“Ai bảo nàng không nghe lời? Không nghe lời kết cục là bị trừng phạt.”
Hắn nói như vậy, nhưng lòng cũng đã bị nàng bắt lấy, trong nước nàng rất xinh đẹp, mái tóc dài rối tung, trắng thuần khuôn mặt nhỏ nhắn vì khí nóng mà đỏ lên, giống như quả đào, làm người ta muốn cắn.
Hai người không mảnh vải gặp lại nhau, thân thể xinh đẹp mê người của nàng ngay trước mắt, hắn làm sao có thể cầm lòng được? Một tay kéo nàng lại gần, Triệu Nguyên Thừa hôn miệng nhỏ nhắn của nàng.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên hai người ân ái trong nước, nhưng thân hình tiểu nữ nhân này như có ma lực, mỗi một lần xâm nhập đều làm cho hắn hưng phấn lạ thường, cảm thấy như mình có được bảo vật quý nhất thế gian.
Mới đầu nàng còn vặn vẹo trong ngực hắn, nhưng cũng chậm rãi ở dưới nước phối hợp với hắn.
Chất lỏng nóng rực xông vào nơi thần bí của nàng, hai người ôm chặt lấy nhau, bình tĩnh lại.
Kỉ Khuynh Nhan thở hổn hển, tức giận vì thân thể lại không theo ý nàng, thần phục ở dưới thân hắn, dãy dụa như con vật nhỏ, muốn thoát ra khỏi cái ôm của hắn.
Nhưng Triệu Nguyên Thừa đâu chịu cho nàng rời đi, tiểu tướng quân giữa hai chân hắn không vì vừa mới được thỏa mãn du͙© vọиɠ mà ra khỏi nơi làm cho hắn thoải mái kia.
Nơi đó như một cầu nối liên hện linh hồn hai người.
Hắn hôn môi và hai má nàng, lau mồ hôi trên trán cho nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:“Nàng có biết hay không, trẫm biết nàng chạy khỏi cung, cũng biết nàng đã có tính toán từ trước.
Điều càng làm cho trẫm tức giận là nàng dám đi đến kĩ viện, còn không màng đến hậu quả mà trêu chọc con trai của đại thần trong triều.”
Nói đến đây, có thứ gì đó trong cơ thể nàng đang lớn dần lên, hắn như trừng phạt nàng, thành công làm cho nàng phải kêu một tiếng yêu kiều, mới tiếp tục dạy bảo: “Y tính cách lỗ mãng, nếu trẫm không sắp đặt mọi chuyện ở phía sau cho nàng, không chừng sẽ có càng nhiều tai họa.”
Nhắc tới chuyện đó, Kỉ Khuynh Nhan cũng nói,“Nếu không phải ta đến đó, làm sao phát hiện con của đại thần trong triều lại đi đến đó chơi gái?”
Triệu Nguyên Thừa nghe nàng nói rất hợp tình hợp lý, dở khóc dở cười, “Thế thì theo ý nàng, nàng có công sao?”
“Ta không nói như vậy, nhưng các đời vua đến nay, đại thần triều đình không thể đi chơi gái, việc này Hoàng thượng mà không biết sao?”
“Đúng là đại thần trong triều đình không thể đi chơi gái, nhưng Tào Thanh Sơn không phải đại thần trong triều đình.”
Nàng nhất thời không phản bác được, không nói được nên đành lên án,“Nói trắng ra là ngươi bao che cho người xấu.” Nói xong, còn cắn hắn một cái.
Hắn bị đau, ở dưới nước trừng phạt nàng, “Nàng đúng là không phản bác lại được liền động tay động chân, lòng dạ hẹp hòi mà còn tức giận, hôm nay trẫm không trừng phạt, đúng là làm hư nàng.”
Hắn lấy cớ này để trừng phạt nàng, không kiêng nể gì mà ở trong nước trà đạp thân hình mềm mại của nàng.
Không đợi hắn đem tinh lực phát tiết xong, vật nhỏ không chịu nổi sự kịch liệt rong ruổi của hắn, không bao lâu, liền nặng nề ngủ trong lòng hắn.
Nước đã hơi lạnh, sợ nàng sinh bệnh, hắng liền bế nàng đang ngủ ra khỏi nước.
Trước đó không lâu hắn đã sai người đem băng tàm ti trù và một số đồ khác đến cho nàng, hắn tự tay lau thân thể cho nàng, rồi mặc cho nàng xiêm y mỏng manh kia.
Nhìn nàng trầm tĩnh ngủ , đáy lòng tràn ngập thương tiếc.
Tiểu yêu nghiệt này, dù mỗi lần đều chọc giận hắn, vẫn làm cho hắn quyến luyến nàng.
Cho dù dùng xích sắt khóa nàng lại, cũng là vì sợ nàng lại một lần nữa rời khỏi hắn.
Khi hắn đi ra khỏi Vong Ưu cung, chỉ thấy Ngọc Điệp đang đứng ở cửa.
Triệu Nguyên Thừa nhìn nàng ta,“ Hầu hạ thật tốt cho trẫm, có việc gì thì cứ đi tìm Lưu Phúc.”
“Nô tỳ đã nhớ, nô tỳ sẽ hầu hạ Kỉ chủ tử thật tốt, xin Hoàng thượng cứ yên tâm.”
Cẩn thận phân phó vài câu sau, hắn mới yên tầm rời Vong Ưu cung.
Hôm nay các đại thần trong triều bàn luận xem ai nên đảm nhiệm chức Trấn quốc đại tướng quân nên tranh luận không ngớt.
Một năm trước, Triệu Nguyên Thừa đích thân ra trận, sau khi đánh bại Thương Việt, chức Trấn quốc đại tướng quân vẫn bỏ trống.
Lúc mọi người còn đang bàn luận đến nước miếng tung bay, hắn đã thản nhiên nói, “Không cần ầm ỹ, trẫm thấy lục đệ rất thích hợp với vị trí này.”
Lục đệ của Triệu Nguyên Thừa - Triệu Nguyên Duy, là hoàng đệ cùng cha khác mẹ của hắn, chỉ kém hắn một tuổi. Năm đó hắn có thể ngồi vào vị trí này, cũng ít nhiều do đệ đệ giúp đỡ.
Một năm trước có thể chiến thắng Thương Việt, cũng là Triệu Nguyên Duy tự nguyện đến Thương Việt làm nội gián, nội gián bên trong và bên ngoài phối hợp mới có thể giành chiến thắng.
Là võ tướng đệ đệ nổi tiếng nhất Kim Thịnh vương triều, Triệu Nguyên Thừa vẫn luôn tín nhiệm.
Bởi vì mẹ của hắn cùng Tiên đế Hoàng hậu có liên quan, cho nên từ nhỏ hắn đã oán hận với các huynh đệ.
Lúc hắn buộc phải gϊếŧ các huynh đệ, lục đệ là người duy nhất bên cạnh hắn.
Sau khi đoạt vị thành công, vì tránh làm hỏng tình huynh đệ mà vất vả mới có nên Lục đệ chủ động muốn trấn thủ Nam Cương, sợ công cao của mình làm huynh đệ có hiềm khích.
Hắn thấy Lục đệ đa tâm, lúc trước hắn tranh ngôi vị hoàng đến cũng chỉ vì tình thế băt buộc, nếu không đoạt được ngôi vị hoàng đế, có lẽ hắn đã chết. Trên thực tế, nếu được, hắn tình nguyện làm một vương gia nhàn nhã.
Cho nên khi đai thần trong triều đưa ra quyết định về vị trí Trấn quốc đại tướng quân, hắn không chút suy nghĩ liền triệu hồi Lục đệ đang đóng tại Nam Cương trở về kinh thành.
Khi cả triều đình kịch liệt tranh chấp ý kiến của hắn, thì có người thấy Lưu Phúc vội vàng chạy tới, ghé vào tai hắn nói cái gì đó,, chúng thần chỉ thấy sắc mặt Hoàng thượng đại biến, lập tức bãi triều.
Mọi người khó hiểu nhìn nhau. Rốt cuộc là có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra? Hoàng thượng chưa bao giờ để lộ sự tức giận, vui buồn gì trên mặt, nhưng hôm nay vẻ mặt lại kinh hoàng như vậy......