Chương 26: Oan gia ngõ hẹp
Lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở, có vài người lần lượt đi ra, đi đằng trước là một người đàn ông mặc quan phục thon cao, dưới mũ là đường nét khuôn mặt tuấn tú, xem chừng đúng là không thể chê vào đâu được, thực đúng là người sợ gặp mặt, mà ngựa thì sợ đối đầu. Hơn một tháng qua, Long Kỳ sao vẫn còn ở kinh đô nhỉ?
Vụ án chết người kia đã kết thúc rồi sao không quay lại kinh thành để báo cáo vậy?
Mặt tôi biến sắc! Đi sau hắn kia không phải Lý đề đốc thì còn ai nữa, xem ra là uống rượu cũng không ít, trên mặt đỏ rực, nhìn trông cũng không thoải mái cho lắm.
Lúc này tầm mắt Long Kỳ đảo tới chỗ chúng tôi, vừa lúc chạm vào ánh mắt của tôi, hắn bỗng kinh ngạc. Tôi giả vờ không nhìn thấy, dời ánh mắt sang nhìn Tiểu Lan Tiểu Thuý đang sôi nổi nói chuyện. Một lát sau, tôi mới quay lại nhìn thì thấy người đối diện đã đi rồi, mới an tâm chút, quay đầu lại nghĩ ngợi.
Tôi thực đúng là nhìn lầm người mà, từ vụ án lần trước đấy, Lý đề đốc làm cho người ta sáng tỏ, mà hiện giờ Long Kỳ lại đi cạnh ông ta, không thông đồng cùng nhau làm bậy thì chỉ có quỷ mới tin.
Một lúc sau rượu và thức ăn được mang lên, hương vị quả nhiên là được lắm. Tôi vui thích yêu nhất chính là canh cá vô cùng ngon lành, cũng không biết rượu kia thế nào, muốn uống một chai. Mới có mấy chén mà mặt đã đỏ bừng như phát sốt vậy, cái này nếu là hiện đại thì được gọi là cuốc lủi rồi.
“Tỷ tỷ à, bọn muội kính người một ly, từ nay về sau, bọn muội chính là nha hoàn của người, đợi lệnh của tỷ tỷ”
“Ta đã sớm coi mấy ngươi là muội muội người nhà của mình rồi, nói vậy có chút khách sáo quá. Sau này ba chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng nhau mở ra tương lai tốt đẹp, nào, uống….”
Ăn cơm uống rượu nghe chừng cũng no, tôi nhìn sắc trời thấy không còn sớm, cũng chuẩn bị để đi đến nhà công tử tập viết rồi, tôi luôn luôn không thích để người ta chờ đợi.
“Tiểu nhị, tính tiền”
“Aizzz, khách quan, hoá đơn của ngài đã thanh toán rồi!”
Tiểu nhị cười nhún nhường nói. Chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau “Ai trả vậy?”
“Là Long đại nhân vừa gặp đó, ngài ấy nói là bạn của các ngươi!” Tôi mặt đen sì lại, Long Kỳ sao? Trong lòng bỗng tức bốc lên, hắn trả tiền gì chứ, ai muốn hắn trả tiền hả?
“Ta vốn không biết vị Long đại nhân kia, ta tự mình trả tiền, hết bao nhiêu bạc vậy?”
“Nhưng mà….cô nương à, Long đại nhân quả thật đã trả tiền rồi mà”
Tôi phát hoả, chả nhẽ hắn không nhìn thấy tôi không muốn nhận ân tình của Long Kỳ sao?
“Tiền của ông ta, lần sau ngươi đưa cho ông ta là được, không liên quan gì đến chuyện của ta cả!”
Tiểu nhị hình như nhìn thấy gì đó, nở nụ cười tươi một chút, “Tất cả hết một trăm tám mươi lượng bạc”. Thanh toán tiền xong ra cửa thì trời cũng đã sẩm tối, xem ra thì phải trực tiếp đi tới phủ rồi. Hai nha hoàn kia đã sớm biết tôi bái Quá Ngọc Hoàn làm thầy nên về khách sạn trước.
Dọc theo đường đi, tôi có chút nghĩ ngợi, vì sao Long Kỳ lại giúp trả tiền? Chả lẽ là định bồi thường chuyện lần trước hắn mắc sai lầm sao? Hắn đền được sao? Dưới đáy lòng tôi cười lạnh, nhìn thấy hắn mà tôi nghĩ thấy sợ hãi quá, nhớ tới một loại cảm giác như thế, cách hắn bồi thường tốt nhất là đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, đừng có đem tội ác đó lôi trở lại nữa.
Nhìn thấy mảnh sân yên tĩnh trước mặt, tôi ngừng tưởng tượng, một loại tâm tình tốt đẹp xuất hiện, cái gì đã qua thì cho qua đi, cứ nghĩ nhiều mà làm gì? Cứ lấy chuyện trước mắt cần làm là được rồi chứ gì!
Lần này chắc là tới sớm, lão Lý chỉ chỉ đám cây cối đằng sau bảo, “Thiếu gia còn đang luyện kiếm đó!”
Lòng tôi mừng như điên, đúng là có phúc, tôi ngăn lão Lý không cho dẫn tôi tới thư phòng mà đi về hướng rừng cây trước mặt, nơi sân rộng rãi, Quá Ngọc Hoán đang tập trung tinh thần luyện kiếm. Chỉ thấy hắn cầm kiếm ngọc, múa như giao long, lực mạnh mẽ, trường kiếm loang loáng, toả ra từng đoá hoa kiếm, lúc thì chân dừng, lúc lại nhanh như sao xẹt, bay vot lên trên không, tóc đen bay lượn, vạt áo phấp phới, từng đoá hoa xoay tròn trong gió tạo thành cơn lốc xoáy, nhìn vô cùng đẹp mắt. Miệng tôi há to tưởng cằm đều trật cả, hét to một tiếng “Hay quá”. Lúc này Quá Ngọc Hoán mới nhìn thấy bên cạnh có người, lắc mình một cái hướng tôi đi tới. Tôi hoảng sợ lùi lại, chạm vào tảng đá đằng sau, tý nữa ngã bụp, thì lại thấy sau lưng có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, một luồng sức mạnh kéo tôi đổ vào một khối ôm ấm áp. “Doạ tới cô sao?”
Trên đầu tôi truyền đến một giọng nói quan tâm. Tôi biết làm vậy là thất thố, ngượng ngùng đẩy ra. “Không có, kiếm thuật của công tử đúng là rất cao, tiểu nữ tử hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy đã lắm”
“Sao hôm nay đến sớm vậy, quán tranh của cô thế nào rồi?”
Nói tới tranh, lòng tôi lập tức đắc ý hẳn lên, nếu hắn mà biết tôi đã trở thành thần vẽ trong miệng người khác, hắn sẽ thế nào nhỉ? Tôi nói lấp lửng, “Công tỷ hy vọng quán tranh của tôi làm ăn được không?”
“Đương nhiên rồi, ta hy vọng cô nương làm ăn buôn bán càng ngày càng phát đạt, nổi tiếng khắp thiên hạ”
Tự đáy lòng Quá Ngọc Hoán thốt lên, tôi cao hứng cười to, “Được, vậy thừa dịp công tử nói vậy, tôi muốn đứng đầu trong mặc viện, trở thành một hoạ sĩ đại tài, nổi tiếng khắp thiên hạ, tuyệt đối sẽ không làm công tử thất vọng”
Trong lòng tôi thực vui, tôi đương nhiên muốn người trong lòng tôi biết sự lợi hại của tôi đó!
Quá Ngọc Hoán dường như bị chất giọng của tôi doạ suýt ngã, “Diệp cô nương, ta có thể gọi cô là Tiểu Vũ có được không?’
“Ôi?” Tôi sửng sốt chút, “Có thể, có thể, tôi đã sớm nghĩ đến, Diệp cô nương Diệp cô nương nghe cũng chẳng thấy lọt tai, sau này tôi gọi ngài là Ngọc Hoán, còn ngài gọi tôi là Tiểu Vũ nhé!”
(Từ giờ đoạn này sẽ để nhân vật tự xưng là chàng, nàng…)
Quá Ngọc Hoán nhẹ nhàng vén tóc tôi lên, để trên tay thưởng thức, giọng điệu bỗng dưng mềm mại hẳn, “Chỉ cần nàng cố gắng, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ trở thành một hoạ sĩ lớn, nhưng cũng đừng có làm quá sức mình, ta không muốn nhìn nàng chết mệt đó”
Ôi! Đầu óc tôi trống rỗng, mặt có chút nóng lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng có tia cảm giác ngọt ngào lan tràn ra, ôm trọn lấy tôi. Tôi chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó là có được một người yêu thương, có thể mở con tim ra cùng tôi sống trên thế giới này, là chàng sao?
Có lẽ tôi im lặng quá mức, cũng có lẽ thái độ của tôi quá mức hiền lành, có lẽ trong mắt tôi nét vui mừng thể hiện quá mãnh liệt, chàng nhìn biểu hiện của tôi có chút suy nghĩ, dần dần ôn nhu hẳn. Một đoá hoa bay loạn đầy trời rơi xuống trán tôi, chàng dùng tay nhặt lấy cánh hoa, vuốt ve mặt tôi, mu bàn tay trượt xuống vén nhẹ tóc rớt xuống bên tai lên