Lục Thanh Lam nhìn sắc trời một chút, cách thời gian dùng cơm trưa còn sớm, liền đứng lên nói: "Nghe nói cảnh sắc phía sau núi Đại Từ tự có chút khác biệt, tỷ tỷ nếu không mệt, không ngại ra ngoài đi dạo một chút."
Lục Thanh Nhàn cười nói: "Ta vừa vặn ngồi mệt mỏi, ra ngoài đi một chút cũng tốt."
"Không cần kêu Hạ cô nương sao?" Lục Thanh Nhàn dùng khẩu hình miệng nói với muội muội.
Lục Thanh Lam lắc đầu, cho dù kêu nàng, nàng cũng chưa chắc sẽ đi cùng họ, cần gì mặt nóng dán mông lạnh chứ?
Nàng tự mình dìu cánh tay Lục Thanh Nhàn, hai người cùng nhau ra khỏi tịnh thất.
Lúc này đã là tháng sáu, phía sau núi Đại Từ tự hoa cỏ xanh um, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Tuệ Năng đại sư mặc dù đi, nhưng lưu lại một vị sư phó có chút lanh lợi dẫn đường, tỷ muội hai người vừa nhàn thoại việc nhà, vừa ngắm cảnh sắc trong núi, tinh thần đều sảng khoái.
Lục Thanh Lam áy náy nói: "Hôm nay để tỷ tỷ vác bụng đi một chuyến tay không rồi."
Lục Thanh Nhàn cười nói: "Vác bụng chỗ nào chứ, lúc này mới ba tháng thôi."
"Là ta nói sai nói rồi." Lục Thanh Lam vội vàng xin tha.
Lục Thanh Nhàn cười nói: "Không được thì không được, giữa tỷ muội chúng ta cần gì nói những lời khách sáo này. Số lượng quan gia phu nhân ta biết cũng không ít, ta giúp muội tìm hiểu nhân tuyển là được."
"Tỷ tỷ không cần phiền não nữa." Lục Thanh Lam nói: "Đây là lần cuối cùng ta lo liệu cho nàng, nếu nàng còn không hài lòng, ta cũng không có biện pháp, đành phải bẩm rõ với vương gia. Nàng muốn làm gái lỡ thì cả đời, ta là thành toàn cho nàng là được." Trong lời nói của nàng tràn đầy lạnh ý.
Lục Thanh Nhàn vỗ vỗ bả vai của nàng: "Muội muội đừng tức giận vì loại người này. Vô luận như thế nào, vẫn là tìm cách gả nàng đi ra ngoài cho thỏa đáng, để trong phủ, luôn là một tai hoạ ngầm." Hạ Như có ý với muội phu, chuyện này không cần Lục Thanh Lam nói cho nàng, nàng cũng có thể đoán được.
Lục Thanh Lam nói: "Không sao, vương gia đã đáp ứng ta không nạp trắc phi thϊếp thất, nàng ta cho dù có những suy nghĩ này, cũng chỉ có thể là vọng tưởng mà thôi."
Lục Thanh Nhàn cười nói: "Muội ngược lại tràn đầy lòng tin đối với vương gia muội phu."
"Tỷ đối với tỷ phu còn không phải như vậy!" Lục Thanh Lam đáp lễ.
Hai người đi một vòng ở trên sơn đạo, tâm tình Lục Thanh Lam đã tốt hơn nhiều, giữa sườn núi vốn có một khu rừng đào, nghe nói đã sai quả. Chẳng qua bộ dáng Lục Thanh Nhàn hiện tại như thế này, không thích hợp leo cao, Lục Thanh Lam liền không đi lên nữa, chỉ đi ở sơn đạo, rồi quay bước trở về.
Hai tỷ muội người vừa đi không xa, bỗng nhiên từ trên một cái đường nhỏ có một nông gia thiếu nữ đi tới, mặc áo đay vải thô, trên đầu quấn một cái khăn tay màu trắng, phía sau cõng một bó củi. Đối mặt với Lục Thanh Lam, nàng thấy Lục Thanh Lam ăn mặc hoa lệ, xinh đẹp đến cực điểm, sợ hết hồn, vội vàng tránh đường, vội vã rời đi.
Lục Thanh Lam thấy bộ dáng của thiếu nữ kia, lại như bị sét đánh, đứng ở nơi đó hồi lâu không nói nên lời.
"Đại Vân. . ." Lục Thanh Lam lẩm bẩm nói.
Nàng một phát bắt lấy cánh tay của Mặc Cúc: "Mặc Cúc, ta không nhìn lầm, đó là Đại Vân đúng không?"
Sắc mặt Mặc Cúc cũng trắng bệch: "Nô tỳ thấy, cũng rất giống Đại Vân, nhưng, nhưng Đại Vân đã. . ." Mặc Họa cũng đã gặp Đại Vân, gật đầu với Mặc Hương.
Lục Thanh Nhàn thấy muội muội thất thố, có chút giật mình. "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Thanh Lam không muốn làm cho tỷ tỷ lo lắng, cưỡng chế sự khϊếp sợ trong lòng, "Không có gì, chỉ là gặp được một vị cố nhân mà thôi."
Lúc này vị sư thái dẫn đường vừa rồi kia chen miệng nói: "Vương phi nói, là Hạ Cô sao?"
"Hạ Cô?" Lục Thanh Lam có chút kỳ quái hỏi lại một câu.
"Chính là vị cô nương mới vừa rồi kia, tên là Hạ Cô."
"Ta thấy nàng không mặc đồ ni cô, nàng không phải là người trong quý tự ư?" Lục Thanh Lam vội vàng hỏi.
"Nàng không phải là người trong tệ tự, mà là nữ nhi của một hộ nông gia dưới chân núi. Nàng bởi vì nhà nghèo, thường xuyên lên núi đốn củi, sau đó gánh đến tệ tự bán lấy tiền, đã được hơn nửa năm, bần ni thường gặp nàng, cho nên mới nhận ra nàng. Đừng thấy nàng bộ dạng thanh tú, nhưng sức lực rất lớn, chẳng kém gì nam nhân bình thường. Mọi người đều nói nàng có luyện công phu."
"Là nữ nhi của nông hộ, nói như vậy không phải là Đại Vân?" Trọng nội tâm nàng nghi ngờ mọc thành đám, thế gian này thật sự có người có bộ dạng giống nhau như đúc ư.
Lục Thanh Nhàn cười nói: "Xem ra là nhận lầm người, chúng ta vẫn là nhanh trở về, tránh để cho Hạ cô nương đợi lâu."
Trở lại tịnh thất, cũng đến thời gian dùng cơm trưa. Nhìn một bàn tràn đầy thức ăn, Lục Thanh Lam lại không có chút thèm ăn nào, trong đầu nàng tới tới lui lui, chỉ có giương mặt bộ dạng Hạ Cô giống Đại Vân như đúc kia.
Ăn xong bữa trưa, mấy người liền rời khỏi Đại Từ tự. Tuệ Năng đại sư tự mình đưa tiễn, hai tỷ muội Lục Thanh Lam và Lục Thanh Nhàn tách ra ở cửa Đại Từ tự, Lục Thanh Nhàn trở về Kỷ phủ, Lục Thanh Lam thì đi về phía vương phủ.
"Dừng xe!" đi đại khái một khắc đồng hồ, Lục Thanh Lam bỗng nhiên hô to.
Phu xe vội vàng ngừng xe ngựa, bà tử đi theo tiến lên hỏi: "Vương phi, có gì phân phó?"
"Ngươi đến phía trước, nói một tiếng với Hạ cô nương, bảo nàng về vương phủ trước, bổn vương phi có chuyện quan trọng cần xử lý." Bà tử kia đi lên phía trước truyền lời, chỉ chốc lát sau, xe ngựa của Hạ Như liền tiếp tục đi về phía trước.
Lục Thanh Lam phân phó nói: "Trở lại Đại Từ tự!"
Tuệ Năng thấy Lục Thanh Lam đi rồi lại quay lại, có chút kinh ngạc, đến đường ra khỏi núi đón: "Vương phi, là còn có gì phân phó sao?"
Lục Thanh Lam cũng không vào miếu, "Xin đại sư gọi vị sư thái mới vừa rồi ra, ta muốn xin nàng dẫn ta đi gặp một người."
Tuệ Năng không dám trì hoãn, rất nhanh liền kêu vị sư thái tên là Thanh Phong kia ra.
Lục Thanh Lam vội vàng nói: "Xin sư thái mang ta đến nhà của Hạ cô."
Thanh Phong thấy Tuệ Năng gật đầu, không dám trì hoãn, mang nàng đi xuống chân núi, bảy quanh tám chuyển, đường núi càng lúc càng hẹp, thậm chí xe ngựa đều không thể đi qua. Lục Thanh Lam liền xuống xe, đi bộ theo Thanh Phong, lại đi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc đi tới một tiểu viện nông gia.
Nhà cỏ tranh rách nát, hàng rào tre vây xung quanh, căn nhà này vừa nhìn đã khiến lòng người chua xót. Trong viện đang có một nữ hài vung rìu chẻ củi, cái rìu lớn như vậy, nữ nhân bình thường sợ là cầm cũng cầm không nổi, nhưng ở trong tay của nàng lại giống như rất nhẹ. Trong tiếng bộp bộp, rìu từng chút từng chút bổ xuống, củi bị chẻ thành từng đoạn ngắn lớn nhỏ đều nhau, nếu nói Hạ Cô không luyện qua võ công, ai có thể tin tưởng chứ?
Trong lòng Lục Thanh Lam càng chắc chắc. Nếu Hạ Cô không phải là Đại Vân, làm sao đến thần thái khí chất độc nhất vô nhị cũng giống nàng? Nếu Hạ Cô không phải là Đại Vân, bọn họ một nông hộ, làm sao có thể có tiền đưa nàng đi võ quán, học được võ công lợi hại như vậy.
Nàng chính là ở trên xe nghĩ tới hai điểm này, mới dẫn người trở lại tìm.
Hạ Cô thấy nhiều người tới như vậy, có chút giật mình, nắm chặt cán rìu, cảnh giác nói: "Các ngươi tìm ai?"
Thanh âm của nàng cũng giống như đúc Đại Vân.
Lục Thanh Lam không nhịn được kích động, đi ra phía trước nắm chặt tay của Hạ Cô nói: "Đại Vân, là ta a, ta là Lục Thanh Lam, ngươi không nhận ra ta sao?" Vành mắt đỏ lên, nước mắt cũng sắp chảy xuống.
Thanh Phong nhìn đến u mê, ai có thể nghĩ đến Lục Thanh Lam đường đường một vị thân vương phi, thế nhưng có quan hệ sâu xa với một nông gia nữ như Hạ Cô.
Hạ Cô cũng sợ hết hồn, nàng có chút hoang mang rút tay ra: "Ta, ta không biết ngài!"
Lục Thanh Lam có chút khϊếp sợ, lúc này đã hơn một năm, Đại Vân rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Lúc này, trong nhà một lão phụ nông gia đi ra, mặt đầy nếp nhăn, thấy trong sân nhiều người như vậy, nhất là Lục Thanh Lam đứng ở phía trước, quần áo hoa mỹ như vậy, nàng có chút khϊếp sợ. Nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước nói: "Các ngươi là?"
Thanh Phong chỉ vào Lục Thanh Lam nói: "Vị này là Khánh thân vương phi, ngươi còn không mau bái kiến?"
Lão phụ họ Tôn, chưa từng đọc sách, cũng không biết chữ. Khác nhau giữa thân vương phi và quận vương phi nàng không hiểu, nhưng hàm nghĩa của hai chữ vương phi nàng vẫn là hiểu được, đó là nhân vật giống như áng mây cách nàng xa vạn dặm, nghe nói vị nữ tử giống như tiên nữ này lại là vương phi, nàng bị hù dọa nhảy dựng, vội vàng cúi người lạy: "Tham kiến. . . Tham kiến vương phi."
Nơm nớp lo sợ, ngay cả nói cũng nói không xong.
Lục Thanh Lam đích thân đỡ nàng, nhìn ra sự bất an của nàng, ôn hòa hỏi: "Ngài là nương của Hạ Cô sao?"
Tôn thị giật mình: "Ta là, ta là nương của Hạ cô." Tâm niệm nàng thay đổi thật nhanh, Lục Thanh Lam đường đường một vương phi, vô duyên vô cớ sao lại tìm tới tận cửa, chẳng lẽ là. . . Phía sau lưng nàng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, "Là Hạ Cô chọc phải vương phi nơi nào? Nàng mặc dù đần độn, tâm địa cũng không xấu, kính xin vương phi đừng cùng chấp nhặt với nàng, ta xin dập đầu với ngài." Nói xong lại muốn hạ bái.
Lục Thanh Lam vội vàng đỡ cánh tay của nàng: "Ngài hiểu lầm, Hạ cô nương rất tốt, cũng không đắc tội ta. Là ta thấy bộ dạng nàng giống một vị cố nhân của ta, nổi lòng hiếu kỳ, lúc này mới sang đây xem."
Tôn thị lúc này mới hơi yên lòng, "Thì ra là như vậy."
Thanh Phong lúc này xen vào nói: "Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, vẫn là mời vương phi vào nhà ngồi một chút đi."
Tôn thị lúc này mới nhận ra, "Vương phi mời vào nhà, vào nhà đi."
Trong tiểu viện này chỉ có một căn nhà, hai gian phòng. Lục Thanh Lam đi theo Tôn thị vào phòng phía tây, thấy trong phòng chỉ có một cái giường rách rưới, hai cái ghế lung lay sắp đổ. Chăn đệm trên giường ngược lại giặt sạch sẽ, chỉ là rách mấy lỗ, bên trong căn bản không phải là bông, mà là một chút đồ giống như bông liễu (hạt của cây liễu có tơ).
Lục Thanh Lam là người của hai kiếp, còn chưa bao giờ đi vào một nơi sâu như vậy, tận mắt nhìn thấy cuộc sống kham khổ như thế của nông gia, không khỏi rất là khϊếp sợ.
Tôn thị kéo một cái ghế tốt hơn qua, dùng tay áo phủi phủi ở phía trên, "Vương phi mời ngồi, mời ngồi!"
Ngồi lên cái ghế như vậy tựa hồ tùy thời cũng sẽ sụp mất, Lục Thanh Lam vốn không muốn ngồi, nhưng nàng biết nếu mình không ngồi xuống, sợ là trong lòng Tôn thị sẽ bất an, đành phải ngồi xuống.
Tôn thị lại quay đầu lại phân phó nói: "Hạ Cô, nhanh đi rót một chén nước cho vương phi." Miệng nàng liên miên giải thích: "Trong nhà không có trà, thất lễ với vương phi. . ."
Lục Thanh Lam vội vàng nói: "Không sao!" Đang muốn nói không cần rót nước nữa, Hạ cô đã bưng nước tới. Lục Thanh Lam thấy một tầng váng mỡ trong chén sứ thô kia, làm sao còn có thể uống vào, liền đặt cái chén sang một bên, mỉm cười nói: "Hai người các ngươi không cần gấp, ta hôm nay tới đây, là có vài vấn đề muốn hỏi các ngươi."
Tôn thị thấy Lục Thanh Lam nho nhã lễ độ, không hách dịch một chút nào, buông lỏng không ít, "Có chuyện gì, xin ngài phân phó."
Lục Thanh Lam như nhàn thoại việc nhà nói: "Trong nhà chỉ có hai người ngươi và Hạ Cô sao?"