Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 252: Cách lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Ngọc đi nghĩa vô phản cố, Nam An hầu phủ phái người đuổi theo, chưa hẳn đã không đuổi kịp. Không nghĩ tới Lý Ngọc đã sớm nghĩ kỹ đối sách, hắn trước khi đi, cố ý dâng lên cho Gia Hòa đế một phong tấu chương, tỏ vẻ sau tân hôn muốn lập tức chạy tới phía nam trấn thủ. Gia Hòa đế cảm thấy hắn trung nghĩa, càng thêm tán thưởng, thăng cho hắn một cấp, hơn nữa hiệu triệu đám con cháu hoàn khố trong kinh đều phải học tập Lý Ngọc.

Hoàng đế biểu lộ thái độ, Nam An hầu phủ cũng không tiện làm trái hoàng đế, đành phải bịt mũi nhận.

Lục Thanh Lam nghe nói chuyện này, cũng chỉ thở dài.

Thời tiết ngày càng lạnh, mắt thấy sắp bước sang năm mới. Khoảng thời gian này hoàng đế càng ngày càng nể trọng Tiêu Thiểu Giác, thời gian của vợ chồng son cũng như là trong mật thêm dầu, hận không thể một ngày mười hai canh giờ dính chung một chỗ. Thời điểm lễ mừng năm mới, trong cung không thể thiếu các loại khánh điển, Tiêu Thiểu Giác mang theo Lục Thanh Lam, thể hiện các loại ân ái.

Qua năm mới không lâu, chính là lễ vạn thọ của hoàng đế, Tiêu Thiểu Giác chuyên tâm chuẩn bị lễ vật cho hoàng đế, hơn nữa ở lễ vạn thọ ngày đó dâng thư cho hoàng đế, yêu cầu tiến hành cải cách binh chế.

Phần tấu chương cải cách này tự tay Tang Nguyên Khải đề xuất, vạn ngôn dào dạt, Tiêu Thiểu Giác mang theo Lục Văn Đình và nhóm phụ tá nghiên cứu nhiều lần, gần nửa năm mới cho ra thành quả, hoàng đế sau khi xem, chỉ nói là sự tình quan trọng, muốn mang lên đại triều hội nghiên cứu.

Tiêu Thiểu Giác biết chuyện này đúng là quan trọng, thật sự cũng không gấp làm gì. Cải cách binh chế của Tang Nguyên Khải, đơn giản khái quát chính là bốn chữ —— tinh binh cường binh. Hiện giờ Đại Tề có gần trăm vạn quân, chọn áp dụng Vệ Sở chế*, nói đơn giản một chút, chính là binh lính phân tán khắp nơi bảo vệ đồn trú, binh lính xuất từ quân hộ, quân hộ đều có đồn điền có thể cung cấp để trồng trọt. Bình thường lúc không có chiến sự, binh lính chính là nông dân, chịu trách nhiệm trồng trọt ruộng đất, triều đình chỉ phụ trách quân lương của quân thủ vệ kinh sư, quân lương của những vệ sở khác không phụ trách.

(*) 卫所屯田制 [vệ sở truân điền chế] - Vệ Sở chế (衛所制): Chế độ Vệ Sở được hoàng đế khai quốc nhà Minh Chu Nguyên Chương thiết lập là chế độ quân sự địa phương thế tập lấy cảm hứng từ Phủ binh chế (府兵制) của Bắc Ngụy, Tùy, Đường và Vạn hộ chế (万户制) của nhà Nguyên. Những binh sĩ thế tập được cấp ruộng đất từ các đồn điền quân sự tự cung tự cấp. Binh sĩ trong các vệ sở luân phiên thực hiện canh tác đất đai trong ruộng đất được cấp ở đồn điền quân sự và tập trung về các doanh trại tại địa phương hoặc kinh đô để huấn luyện chiến đấu và sử dụng hỏa khí. (nguồn Wikipedia về Quân đội nhà Minh)

Thái tổ gia lúc sáng lập chế độ này, chính là không muốn uổng phí một lượng bạc nào, mà nuôi sống trăm vạn quân. Mới bắt đầu dựng nước, cái chế độ này còn có thể duy trì. Nhưng theo nhiều đời quân vương truyền thừa đi xuống, dần dần sinh ra rất nhiều tệ nạn. Nhóm Thiên hộ Bách hộ của Vệ sở phần lớn thâu tóm ruộng đất của quân hộ, nhóm quân hộ biến thành các quân quan tá điền, cuộc sống trôi qua cực kỳ kham khổ, cộng thêm ngày thường huấn luyện sơ sài, trăm vạn đại quân biến thành trăm vạn nông dân. Không có chút lực chiến đấu đáng nói nào, hơn nữa chân chính đánh trận, các Vệ sở căn bản là không cung cấp được đầy đủ quân lương khí giới, còn muốn giang hai tay về phía triều đình vòi tiền.

Tính đi tính lại, cũng chỉ mười mấy vạn quân bảo vệ xung quanh kinh sư và mấy vạn quân của Nam Đại Doanh có chút lực chiến đấu.

Tang Nguyên Khải đề xuất, bước đầu tiên cải cách, chính là đổi chế độ quân hộ thành chế độ mộ lính. Tất cả quân đội thống nhất để tài chính quốc gia cấp dưỡng, đề cao địa vị xã hội và phúc lợi đãi ngộ của binh lính. Hơn nữa xoá bỏ vệ sở và quân đội dư thừa, biến quân hộ thành dân hộ. Tang Nguyên Khải cho rằng, quốc lực của Đại Tề hiện tại, căn bản không nuôi nổi trăm vạn quân, cũng không cần nhiều quân như vậy, quân nếu là nghiêm chỉnh huấn luyện, có hai mươi vạn quân, đã đủ quét ngang thiên hạ.

Đương nhiên còn có một loạt biện pháp đồng bộ, nếu có thể thi hành xuống, có thể nói đều là lợi nước lợi dân.

Chẳng qua ai cũng hiểu được cải cách không phải là một sự tình đơn giản. Tệ nạn trong quân kéo dài lâu ngày, nhân sĩ có kiến thức đã sớm thấy rõ ràng, thời tiên đế đã từng làm cải cách, nhưng bởi vì xâm phạm quá nhiều lợi ích của đại lão, gặp phải sự cực lực phản đối của phái bảo thủ, cải cách binh chế mới vừa mở ra cái đầu tiên đã không giải quyết được gì, còn dẫn đến thủ phụ nội các xuống đài gánh nồi.

Cho nên chuyện này có thể thi hành xuống hay không, còn còn phải xem sự quyết đoán của Gia Hòa đế.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Thiểu Giác mang theo Lục Văn Đình và Tang Nguyên Khải ở Kiến Thủy điện mật đàm cùng hoàng đế đến đêm khuya, ngay cả vương phủ cũng không trở về.

Tiêu Thiểu Giác nỗ lực khuyên hoàng đế quyết định.

Ở bên trong Trữ vương phủ, Tiêu Thiểu Du lại có chút đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này, Định quốc công Hàn Bân và Đô sát viện phó đô ngự sử Hình An tới cầu kiến.

Tiêu Thiểu Du ở bên trong thư phòng tiếp đãi bọn họ. Bọn thị nữ dâng trà lên, lui ra ngoài. Hàn Bân trực tiếp nói: "Vương gia, còn một ngày nữa Thánh thượng sẽ tổ chức đại triều hội thảo luận chuyện cải cách binh chế, tấu chương của Khánh vương người đã xem chưa?"

"Xem rồi." Tiêu Thiểu Du nâng chung trà lên uống một hớp: "Cải cách binh chế tình thế là phải làm, là việc tốt lợi nước lợi dân. Biện pháp của Cửu đệ khả thi, Lục đại nhân khuyên bổn vương cùng tiến cùng lui cùng Cửu đệ, giúp đỡ chu toàn chuyện này, tranh thủ lấy được dân tâm và sự ủng hộ của quân đội."

Hàn Bân là cha vợ của Tiêu Thiểu Du, nói chuyện có vài phần trực tiếp, "Lục Hãn hồ đồ a! Hắn sao có thể ra chủ ý tệ hại như vậy cho Vương gia, hắn rốt cuộc là đứng ở loại lập trường nào mà nói ra như vậy?"

Lục Hãn là thần tử Tiêu Thiểu Du coi trọng nhất, hắn nghe xong lời Hàn Bân nói có chút mất hứng. "Lời này của Hàn đại nhân là có ý gì?"

Bởi vì trưởng nữ của Lục Hãn làm trắc phi ở Trữ vương phủ, lại sinh hạ một nhi tử, Hàn Bân vẫn xem hắn là địch nhân tiềm ẩn. Những điều này lòng Tiêu Thiểu Du biết rõ, chẳng qua Hàn Bân và Lục Hãn một văn một võ đều là phụ tá đắc lực của mình, hắn không hi vọng hai người vì tư lợi huyên náo đến không thể gỡ ra nổi.

Hàn Bân nói: "Vương gia, ngài còn không thấy rõ thế cục bây giờ sao? Hiện giờ Nhị hoàng tử đã hoàn toàn rơi đài, danh tiếng của Tứ hoàng tử hỗn độn, đều đã không còn trở thành uy hϊếp của ngài, ngài nếu muốn leo lên cái bảo tọa kia, vật trở ngại lớn nhất chính là Khánh vương Tiêu Thiểu Giác."

Tiêu Thiểu Du vỗ bàn, "Vô liêm sỉ, ngươi đang nói cái gì vậy?" Khoảng thời gian này hắn và Cửu đệ cùng hợp tác chung, thân mật vô gian, vặn ngã đại địch bình sinh, cũng chính là Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, quan hệ của hai người đang ở vào "thời kỳ trăng mật", Hàn Bân bỗng nhiên nói ra loại lời này, hắn đương nhiên mất hứng.

"Cửu đệ chưa chắc đã có dã tâm nhúng chàm long ỷ!"

Hàn Bân nói: "Vương gia, ngài trạch tâm nhân hậu. Dù không có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Lần này vặn ngã Nhị hoàng tử, tuy nói là ngài và Khánh vương cùng sắp đặt chung, nhưng chân chính thực hiện cơ hồ đều là hắn một mình thân lực thân vi. Mặc dù Nhị hoàng tử rơi đài, thực lực và uy vọng của ngài đề cao chưa từng có, nhưng người được lợi ích lớn nhất, không phải là ngài, mà là hắn - Tiêu Thiểu Giác."

Thần sắc Tiêu Thiểu Du hơi động một chút, Hàn Bân nói không sai. Nhị hoàng tử ngã ngựa, nhưng thực lực của hắn cũng không có biến hóa quá lớn, tiềm lực của Nhị hoàng tử ở trong quân đội, bởi vì Tiêu Thiểu Giác tiếp nhận cuộc chiến Yến quốc và điều hành chiến dịch phía nam, cho nên thuận lý thành chương kế thừa thế lực trong quân, Gia Hòa đế tín nhiệm hắn nể trọng hắn, các quân quan tôn kính hắn yêu quý hắn, ngay cả Âu Dương Đại thống lĩnh luôn luôn rời xa tranh đấu đoạt đích, đều cùng hắn thiết lập quan hệ cá nhân không tệ.

Hình An thấy thần sắc Tiêu Thiểu Du có biến hóa, không ngừng cố gắng khuyên nhủ: "Vương gia, có câu thần giấu ở trong lòng đã một thời gian rất lâu. Sau khi Nhị hoàng tử rơi đài, vị trí thái tử này vốn nên thuận lý thành chương rơi vào trên đầu ngài, nhưng bệ hạ chậm chạp không chịu hạ chiếu lập ngài làm thái tử, ngài thử nghĩ xem, Thánh thượng rốt cuộc đang do dự cái gì?" Xung quanh Đại hoàng tử tụ tập một cỗ thế lực chính trị, bên trong đoàn thể này còn có bè đảng, Hàn Bân và Hình An thuộc một bè đảng.

Rốt cuộc đang do dự cái gì, đương nhiên là đang suy nghĩ khả năng truyền ngôi cho Lão Cửu.

"Đừng nói nữa." Những chuyện này, cho dù hai vị cận thần này không nhắc nhở hắn, hắn lúc nửa đêm tỉnh mộng, cũng đã xoay quanh ở trong đầu bao nhiêu lần. Sau khi Nhị hoàng tử thất sủng, hoàng đế vẫn không chịu lập hắn làm thái tử, vẫn làm hắn canh cánh trong lòng.

Hàn Bân nói: "Lần này cải cách quân chế, nếu thật sự thi hành, nhất định vẫn để Khánh vương thu tóm làm đội trưởng, đến lúc đó tất cả tướng lãnh cấp cao trong quân đều biến thành người của hắn, chúng ta còn lấy cái gì đi tranh giành vị trí thái tử này?"

"Vương gia ngài thử nghĩ xem, cải cách là chuyện đắc tội với người, nếu hắn không muốn cái vị trí kia, hắn sao phải chịu nguy hiểm, làm loại chuyện tốn sức mà không lấy lòng này, quyền lực của hắn quá lớn, hắn tiếp tục mở rộng thế lực lại là vì cái gì?" Hình An lại thêm một mồi lửa.

Tiêu Thiểu Du nói: "Ý của các ngươi bổn vương hiểu được, các ngươi là muốn kêu bổn vương ra mặt phản đối cải cách quân chế có phải không?"

Hai người cùng kêu lên: "Đúng vậy!"

Tiêu Thiểu Du nói: "Chuyện này liên quan lớn, các ngươi để bổn vương suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ." Hắn tạm thời còn chưa làm tốt chuẩn bị trở mặt cùng Lão Cửu.

Đại triều hội ngày hôm sau, vì chuyện cải cách binh chế này, mọi người ầm ĩ hỗn loạn, đứng ra phản đối không phải là một hai người, rất nhiều đều là bô lão trong quân, cờ hiệu bọn họ dùng là phương pháp của tổ tông không thể đổi, trên thực tế đương nhiên là vì bảo vệ lợi ích cho đám bọn hắn.

Thập hoàng tử và Tiêu Thiểu Giác từ trước đến giờ cùng tiến cùng lùi, kiên quyết ủng hộ cải cách binh chế, hơn nữa nguyện ý xin đi gϊếŧ giặc trở thành phụ tá đắc lực của Cửu ca.

Gia Hòa đế hỏi Đại hoàng tử, hắn lại nói hàm hồ, cũng không biểu lộ rõ lập trường của mình.

Lục Hãn thấy thế thất kinh, thầm hô hỏng bét. Người nào không biết, trước đây Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử kết thành đồng minh, Đại hoàng tử không biểu lộ thái độ, thật ra cũng đã coi như là phản đối. Hắn sợ nhất là thấy Đại hoàng tử và Tiêu Thiểu Giác bất hoà, không ngờ Đại hoàng tử không nghe khuyến cáo của hắn, vẫn là đi đến bước này.

Hoàng đế như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Đại hoàng tử, cuối cùng nói: "Nếu ủy quyết không xong, vậy liền thương nghị lần nữa là được." Đại triều hội họp ba canh giờ, đến tận buổi trưa cũng chưa thương lượng ra cái gì, đành phải tạm thời tan triều.

Các đại thần từ trong điện Hoàng Cực đi ra, Đại hoàng tử đi tuốt ở đằng trước, Tiêu Thiểu Giác và Tiêu Thiểu Vĩ theo sát phía sau, mọi người chia tay ở Đông Hoa môn.

Tiêu Thiểu Vĩ không nhịn được nói: "Đại hoàng huynh, ngươi làm chúng ta quá thất vọng."

Tiêu Thiểu Du cười có chút miễn cưỡng: "Lão Thập, lời này của ngươi là có ý gì?"

Tiêu Thiểu Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Hiện giờ quân đội quốc gia thối nát, từ cuộc chiến Yến quốc đã có thể thấy được manh mối. Nếu không phải Đình Chi nhờ mưa hỗ trợ, làm sao có thể chiến thắng cung nỏ quân của Yến quốc. Hiện giờ đã đến độ không thể sửa đổi được nữa, ngươi vì sao còn muốn ngăn trở cải cách binh chế? Ngươi vì tư lợi của bản thân, nhưng lại không để ý an nguy của quốc gia sao. . ."

Tiêu Thiểu Vĩ giận đến đỏ mặt, còn muốn tiếp tục chất vấn, Tiêu Thiểu Giác lại ra miệng ngăn cản: "Lão Thập, đừng nói nữa!"

Hắn chắp tay về phía Tiêu Thiểu Du nói: "Đại ca, Thập đệ trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngươi đừng để ở trong lòng. Chuyện cải cách, liên quan lớn, đúng là cần bàn bạc kỹ hơn."

Nói xong lôi kéo Tiêu Thiểu Vĩ đi xa.

Sắc mặt Tiêu Thiểu Du lại càng khó coi hơn, trong lòng hắn không khỏi lạnh lẽo. Nếu Tiêu Thiểu Giác ngay mặt mắng hắn hai câu, hắn còn không đến mức như thế. Vị Cửu đệ này, lúc nào trở nên lòng dạ thâm trầm như vậy rồi. Tiêu Thiểu Giác từ trước đến giờ làm việc quả quyết, năng lực làm việc ở trong mấy huynh đệ là mạnh nhất. Thiếu sót của hắn, chỉ là thiếu trầm ổn cẩn trọng, nếu ngay cả tật vội vàng xao động dễ nóng giận của hắn đều đã bỏ được, hắn liền biến thành kình địch lớn nhất của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »