Tam công chúa ở trong viện của mình chiêu đãi Lục Thanh Lam cơm trưa, tự mình đưa Lục Thanh Lam tới cửa. Tam công chúa chính là một người như thế, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, tới đều là vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, thế giới ở trong mắt nàng chỉ có hai màu đen trắng, mọi người không là bằng hữu chính là địch nhân.
Dĩ nhiên, tuyệt đại đa số mọi người đều bị tính vào hàng ngũ địch nhân, bằng hữu thì căn bản không có mấy. Nàng một khi đã cho rằng người nào là bằng hữu là của nàng, sẽ khăng khăng một mực đối tốt với nàng.
Lục Thanh Lam mang đến cho nàng đồ ngon như vậy nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy, thoáng cái liền chinh phục lòng của nàng. Huống chi nàng còn biết một chỗ thú vị như chợ phía đông, biết nhiều đồ ăn ngon mà nàng chưa từng gặp qua, Lục Thanh Lam đáp ứng tương lai đợi nàng trưởng thành, thời điểm phụ hoàng cho phép nàng xuất cung, mang nàng đi ăn những đồ ăn ngon của kinh sư, Tam công chúa liền lập tức đem Lục Thanh Lam thành tri kỷ tốt nhất của mình rồi.
Đến Đông Hoa môn, Tam công chúa lôi kéo tay Lục Thanh Lam không nỡ buông ra, Lục Thanh Lam liên tục cam đoan hai ngày nữa nàng nhất định tiến cung, đến lúc đó lại mang cho nàng mấy thứ ăn vặt dân gian, Tam công chúa lúc này mới lưu luyến không rời nhìn nàng ra khỏi đại môn của Tử Cấm thành.
Kỷ thị ở cửa gần đó, thấy rõ ràng, thấy hai tiểu cô nương lưu luyến không rời, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ. Lục Thanh Lam lên xe ngựa, Kỷ thị vội vã hỏi nàng: “Tam công chúa tại sao tốt với ngươi như vậy?”
Tại trong ấn tượng của nàng, Tam công chúa điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược kiêu ngạo, luôn khi dễ Bảo Nhi.
Lục Thanh Lam cười nói: “Mẫu thân, ta không phải nói nha, Tam công chúa rất tốt. Chúng ta đã trở thành hảo bằng hữu rồi, nương sau này rốt cuộc không cần lo lắng cho ta nữa rồi.”
Kỷ thị cười đến mức không ngậm miệng được, nàng và Tam công chúa quan hệ tốt rồi, tiến cung cũng sẽ không bị khi phụ sỉ nhục, cuối cùng có thể yên tâm.
Hai mẹ con trở lại Hầu phủ, vừa lúc gặp phải đại tỷ tỷ Lục Thanh Oánh nhà cữu cữu vừa thăm người thân trở về. Lục Thanh Oánh là trưởng nữ Lục Hãn, mặc một thân thân bối tử màu xanh nhạt thêu hoa mai, bên dưới là một cái váy bách thủy mai hoa sa màu trắng, nàng năm nay mười lăm rồi, dáng người cao gầy, dung mạo tuy không phát triển bằng hai nha đầu chi thứ hai, nhưng cũng là khí chất đoan trang tự nhiên hào phóng, rất có khí độ của đại gia khuê tú.
Lục Thanh Oánh tiến lên hành lễ với Kỷ thị, lại sờ lên đầu Lục Thanh Lam, kêu lên: “Bảo Nhi! ”
Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn nàng, ngọt ngào kêu một tiếng: “Đại tỷ tỷ. ”
Đại phòng tuy không phải thân sinh của Lão Hầu gia, nhưng quan hệ cùng nhị phòng từ trước đến giờ luôn luôn thân cận, Kỷ thị cũng rất thích chất nữ đàm thổ văn nhã, hành sự quy củ này, liền cùng Lục Thanh Oánh hàn huyên mấy câu lúc này mới tách ra.
Trên đường trở về, Lục Thanh Lam bỗng nhiên ghé vào tai Kỷ thị hỏi: “Mẫu thân, Đại bá mẫu có phải là đang làm mai cho đại tỷ tỷ? “Lục Thanh Oánh mười lăm rồi, theo lí mà nói Phùng thị nên làm mai cho nàng rồi.
Kỷ thị cười ha ha, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nàng nói: “Ngươi bé tí hiểu được cái gì gọi là hôn sự sao? Liền hỏi vấn đề này.”
Lục Thanh Lam kháng nghị nói: “Ta sao không biết. Bảo Nhi biết bàn việc hôn sự sẽ phải thành thân, thành thân sau sẽ phải sinh em bé.”
Kỷ thị thấy nàng nói được giống như giống như khuông hình, cực kỳ đáng yêu, không nhịn được đem nữ nhi ôm vào trong ngực, hôn một cái. Nàng hôm nay cao hứng, liền cùng Lục thanh Lam nhiều lời vài câu: “Đại bá phụ của ngươi vốn là ý định đem đại tỷ tỷ ngươi bàn cho nhi tử của một vị đồng môn hảo hữu, là một người đọc sách. Nhưng là nhà kia không có sản nghiệp gì, đại bá mẫu của ngươi lo lắng đại tỷ tỷ ngươi chịu khổ, vẫn không đáp ứng. ”
“Đại bá mẫu từ trước đến giờ rất nghe lời Đại bá phụ, cửa hôn sự này nhất định có thể thành, đúng không mẫu thân? ”
Kỷ thị điểm cái trán nữ nhi cười nói: “Bảo Nhi thật là thông minh!” Vị đại tẩu kia của nàng xuất thân tiểu môn nhà nghèo, không có chủ kiến gì, sao có thể lay chuyển được Lục Hãn chứ.
Lục Thanh Lam lại lẩm bẩm một câu: “Đại tỷ tỷ nhanh nhanh thành thân thì tốt rồi.” Nàng quấn quít lấy Kỷ thị nói: “Mẫu thân, chúng ta có thể giúp đỡ đại bá phụ hay không, để cho đại tỷ tỷ nhanh nhanh thành thân a?”
Kỷ thị kỳ quái nói: “Ngươi sao lại muốn cho đại tỷ tỷ sớm đi thành thân? ”
Lục Thanh Lam ra vẻ con nít đáp: “Đại tỷ tỷ sớm đi thành thân, có thể sớm một chút sinh tiểu cháu ngoại trai cho ta rồi.”
Lục Thanh Oánh được chỉ cho Hoàng trưởng tử làm Trắc Phi, Lục gia bất đắc dĩ bị trói lại chiến thuyền của Hoàng trường tử. Về sau Hoàng trưởng tử đoạt đích thất bại bị gϊếŧ, Nhị hoàng tử muốn đem Trường Hưng Hầu phủ nhổ tận gốc. Trường Hưng Hầu phủ đến bước đường cùng, chỉ đành phải tìm kiếm chỗ dựa mới, lúc này mới đầu phục Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền, trở thành một thanh đao sắc bén trong tay hắn.
Có thể nói bi kịch đời trước nàng và Trường Hưng Hầu phủ bắt đầu, cũng là bởi vì Lục Thanh Oánh gả cho Hoàng trường tử.
Nàng nhất định phải nghĩ cách phá hư cửa hôn sự này mới được.
Lại nói đến chuyện Tế tửu* Quốc Tử Giám Lâm Hằng dâng thư thỉnh lập Hoàng trưởng tử làm thái tử, mấy ngày nay ở trong triều ồn ào huyên náo. Hoàng đế mặc dù không nhắc tới, nhưng thái độ thập phần ái muội. Làm quan viên hạ cấp, điều thứ nhất chính là hiểu rõ thánh ý, đều cảm thấy thái độ của Gia Hòa đế lần này có chỗ buông lỏng, nói không chừng chính là điềm báo trước muốn lập thái tử. Lúc này, ai không vội vàng dâng tấu, bán cho thái tử tương lai một cái ân huệ, tương lai thái tử đăng cơ cũng có thể đi theo kiếm nhiều thứ tốt.
祭酒(Tế tửu): Vốn chỉ vị trưởng bối vẩy rượu tế thần trong yến tiệc thời cổ đại, đến đời Hán bắt đầu dùng làm danh xưng thầy giáo trong các học quan.
Bởi vậy đám đại thần như ong vỡ tổ dâng tấu, xin lập Hoàng trường tử, cũng có xin lập Hoàng thứ tử, nhất thời tấu chương giống như tuyết rơi mà bay đến Kiến Thủy điện.
Cho đến khi chuyện này phát sinh không sai biệt lắm, Gia Hòa đế triệu tập năm vị Các lão của nội các, cùng với các vị Thượng Thư của lục bộ tại Kiến Thủy điện mở hội nghị. Mọi người thoả mãn cho rằng hoàng đế đây là đang cùng các vị đại thần thương lượng chọn lựa nhân tuyển cho vị trí thái tử, không nghĩ rằng hội nghị tối cao cấp biệt này vừa kết thúc, nhân lúc trời tối Đại Lý Tự liền dẫn người bắt Lâm Hằng đưa vào ngục giam.
Gia Hòa đế ở đại triêu hội tuyên bố tội danh của Lâm Hằng: “Vọng nghị quốc chính, nguyền rủa quân thượng.” Lập hay không lập thái tử vốn nên là chuyện do một mình hoàng đế quyết định, ngươi đi theo lắm chuyện không phải là vọng nghị quốc chính thì là cái gì? Hoàng thượng đang xuân thu chính thịnh, ngươi thế nào cũng phải buộc hoàng đế lập thái tử, ngươi đây không phải là chửi mắng nguyền rủa hoàng đế chết sớm thì là cái gì.
Trong lúc nhất thời đại thần toàn bộ triều đình người người cảm thấy bất an. Quá nửa ở đây đều dâng tấu cho Gia Hòa đế, đây chẳng phải là mỗi người đều được gánh một cái tội danh “Vọng nghị triều chính, nguyền rủa quân thượng”. Đúng lúc này hoàng đế nói tha cho bọn hắn chỉ là phạm lỗi lần đầu, không nhắc chuyện cũ, lần này cũng chỉ trừng trị thủ phạm.
Trong lúc nhất thời ai cũng không dám nhắc lại chuyện lập thái tử.
Gia Hòa đế trở lại Kiến Thủy điện, cho mời Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử tiến vào. Hai người mới là trung tâm của bão táp chính trị lần này, bởi vì ai cũng không đoán ra tâm tư của Hoàng đế, bởi vậy hai người không yên bất an tiến vào, không biết phụ hoàng thu thập bọn hắn như thế nào.
Gia Hòa đế đối với hai nhi tử ngược lại là vui vẻ hoà nhã, nửa câu cũng không đề cập chuyện lập thái tử, ngược lại hàn huyên cùng bọn họ việc nhà. “Hai người các ngươi ra Tử Cấm thành, đều tự khai phủ thành thân, cũng đã được mấy năm đi. Trẫm chính là vẫn chờ ôm Hoàng tôn đâu, hai người các ngươi phải nhanh lên.”
Tiêu Thiểu Du và Tiêu Thiểu Cảnh liếc nhau một cái, nhất thời đều có chút lúng túng. Hai người bọn họ một người xuất cung hai năm, một người xuất cung một năm, Tiêu Thiểu Du sinh hai nữ nhi, Tiêu Thiểu Cảnh sinh một nữ nhi, toàn bộ đều không có nhi tử. Cũng khó trách hoàng đế sốt ruột rồi.
Gia Hòa đế nói: “Ấn quy chế, hai người các ngươi thành thân vương, ngoại trừ một vị chính phi, còn có hai vị Trắc Phi. Trẫm hôm nay liền cho các ngươi bổ sung đi. “Hắn suy nghĩ một chút nói: “Thiểu chiêm sĩ Chiêm sĩ phủ Lục Hãn, học vấn tài giỏi nhân phẩm cũng tốt., ta nghe nói hắn có một trưởng nữ tên là Lục Thanh Oánh, phẩm mạo đều là nhân vật tốt nhất để tuyển chọn, ta xem liền chỉ cho lão Đại làm Trắc Phi đi. ”
Không đợi Lục Thanh Lam nghĩ ra biện pháp nhanh đưa Đại tỷ tỷ xuất giá, thái giám phái tới tuyên chỉ của nội cung cũng đã tới cửa.
Gia Hòa đế chọn đích trưởng nữ Trường Hưng Hầu phủ Lục Thanh Oánh làm Trắc Phi Hoàng trường tử.
Già trẻ toàn gia quỳ gối trước cửa chính đường Hầu phủ tiếp chỉ, nghe xong văn phong hoa lệ của thánh chỉ ngày đó, biểu tình tất cả đều tựa như lão tử chết nương.
Lại nói tiếp Gia Hòa đế năm nay cũng sắp năm mươi rồi, thế nhưng trong triều đến nay vẫn chưa lập thái tử. Hiện giờ hoàng tử trưởng thành chỉ có hai, thái tử vị ứng với một trong hai. Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du là trưởng tử, vừa chiếm đích lại chiếm trưởng, nhưng ngươi cho rằng Hoàng trường tử là người có năng lực tranh đoạt đại vị thái tử nhất vậy thì sai lầm rồi.
Bởi vì Hoàng trưởng tử cũng không được hoàng thượng quá ưa thích. Nguyên nhân nha, trong cung có đủ loại phiên bản, có một loại cách nói là nguyên hậu của Gia Hòa đế, thân mẫu của Hoàng trưởng tử mã hoàng hậu, là tiên Hoàng cứng rắn đưa cho Gia Hòa đế, cũng không được chào đón. Sau khi Mã hoàng hậu chết vẻn vẹn một tháng, hoàng đế liền đem tiền quý phi phù chính (từ thϊếp lên làm vợ) thành hoàng hậu, có thể thấy được những thứ truyền thuyết này không phải là tin đồn vô căn cứ không có lửa thì sao có khói*.
空穴来风 không huyệt lai phong. Có lỗ trống thì gió mới vào
Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử, đều là con trai trưởng, một người là nhi tử của người mình ghét, một người là nhi tử của chân ái, ngươi nói Gia Hòa đế nghiêng về người nào?
Lần này hoàng đế trừng phạt nặng Quốc Tử Giám Tế tửu Lâm hằng vì dâng thư bảo vệ Hoàng trưởng tử, liền mơ hồ có thể thấy được một chút manh mối. Đoạt đích cũng không phải là đùa giỡn đâu, một khi thất bại, đây chính là toàn gia cũng muốn chết hết theo.
Vốn là Trường Hưng Hầu phủ thực lực hùng hậu, chỉ cần làm thuần thần trung thành với hoàng đế, tương lai bất luận người nào làm hoàng đế, không thể thiếu một phần vinh hoa Phú Quý, bây giờ bị cột vào một chỗ cùng với Hoàng trưởng tử vị tằng minh lãng*, ai có thể cam tâm tình nguyện?
未曾明朗 vị tằng minh lãng: chưa từng tỏa sáng
Tiễn thái giám tuyên chỉ, các nam nhân của Trường Hưng Hầu phủ tề tựu tại trong thư phòng của Lão Hầu gia triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Vẻ mặt Lục kháng u ám, thần sắc nghiêm trọng nói với Lục hãn: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Đại nha đầu làm sao lại trở thành Trắc Phi của Hoàng trưởng tử? Lúc trước như thế nào một chút tin tức cũng không có? ”
Lục hãn cũng có chút mộng: “Nhi tử lúc trước cũng không nghe thấy chút tiếng gió nào. Nhi tử vừa rồi lặng lẽ hỏi vị nội thị truyền chỉ kia, nội thị nói cho nhi tử, chuyện Trắc Phi của các hoàng tử lần này là Thánh thượng thánh tâm độc đoán, lúc trước cũng không cùng Hoàng hậu nương nương và các nương nương trong cung thương nghị. Chuyện này, làm nhi tử có chút nhìn không ra. ”
Trong lòng hắn âm thầm hối hận, hôn sự của nữ nhi sớm đi quyết định thì tốt rồi.
Lẽ ra chuyện tuyển phi cho các hoàng tử, đó là chức trách của Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đột nhiên nhúng tay, rốt cuộc trong lòng là nghĩ như thế nào? Thật là thánh tâm khó dò a!