Chương 30

Vệ Du Dương nghe vậy liền vỗ vễ chơi đùa giữa hai chân hắn, không ngoài dự đoán lập tức sờ tới lớp quần ẩm ướt và dươиɠ ѵậŧ đang cứng ngắc, đắc ý trầm giọng cười: "Ngươi đó, lên giường đúng là khác liền." Y cúi đầu liếʍ láp hõm vai Vệ Kiến Sâm, ngửi được mùi hương ngọt ngào của sữa, thẳng lưng đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ thô to liên tục thọc vào rút ra, mấy đầu ngón tay cách lớp quần mỏng manh đè lên lỗ nhỏ tùy ý gãi, sau đó thô bạo đâm thẳng vào trong hoa huyệt của hắn, khuấy đảo khe thịt tràn đầy nước sốt.

"A... Quần, quần lọt vào rồi, đau quá... Không muốn quần... Ưʍ... Dương nhi, con vào đi..." Vệ Kiến Sâm không nhịn được mà hô ra tiếng, trong giọng nói mơ hồ mang theo nức nở, hai chân hắn mẫn cảm tách ra, chỉ mới xâm nhập cách vải quần cọ xát vách động ướŧ áŧ của hắn thôi nhưng cái loại kí©h thí©ɧ này đối với hắn bây giờ thật sự là quá mức kịch liệt, khiến phía dưới hắn càng ngày càng nhiều nước, không ngừng vang lên tiếng 'òm ọp' theo động tác moi đào của ngón tay.

Tiếng kêu da^ʍ phóng đãng của hắn đánh tan tự chủ của Vệ Du Dương, nhịp tim đập nhanh đến mức làm y đau đớn, y cắn răng tức giận trừng mắt nhìn Vệ Kiến Sâm, cố ý gom càng nhiều vải quần nhét vào trong lỗ huyệt của hắn chặn hết nước da^ʍ bên trong, ngón giữa dùng sức chọc mạnh vài lần trong động da^ʍ, oán hận mắng: "Lão già da^ʍ ngươi, ta nhịn gần một tháng, bây giờ ngươi lại câu dẫn ta, ngươi còn muốn cái mạng của ngươi nữa hay không hả? Ngươi cứ chờ bị ta chơi nát đi!" Dứt lời y lật người Vệ Kiến Sâm qua để cho hắn nằm nghiêng, y thì nằm phía sau hắn, ngay sau đó liền dã man xé rách quần hắn, dùng dươиɠ ѵậŧ đang bành trướng trực tiếp cắm vào giữa bắp đùi hắn, tức giận ra lệnh: "Kẹp chặt chân!"

Dưới sự cường ép bức bách của y, Vệ Kiến Sâm chỉ có thể kẹp chặt cây kiếm của giống đực giữa đùi, lấy miếng vải đang nhét trong hoa huyệt của hắn vứt ra ngoài, cán dươиɠ ѵậŧ vừa lúc đặt ở huyệt da^ʍ lỏa lồ đang khép mở, lúc đưa đẩy không chỉ cọ qua cửa huyệt của hắn mà còn đâm vào hai cái tinh hoàn dưới dươиɠ ѵậŧ của hắn, khiến cho Vệ Kiến Sâm thoải mái nhẹ giọng rêи ɾỉ: "Dương nhi... Nóng quá..."

Nửa năm trước, Vệ Kiến Sâm còn đang sống trong loại sinh hoạt cấm dục giống hệt như khổ hạnh tăng, đừng nói đến chuyện dâʍ đãиɠ cởi hết quần áo để cho người khác sờ khắp cơ thể, để cho con trai của mình đè xuống thao làm, trước kia hắn còn chưa từng tự an ủi bao giờ, ai ngờ sau khi nắm được thú vui lại biến thành bộ dáng này, hệt như là hai người khác nhau.

Mấy tháng nay, hoa viên bí mật đã bỏ quên ba mươi năm dưới háng bị khai khẩn hoàn toàn, trải qua nhiều thủ đoạn đùa bỡn trêu đùa của Vệ Du Dương, lại thường xuyên được tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước miếng nuôi dưỡng, đóa hoa mềm mại da^ʍ mị kia của hắn cũng dần thay đổi màu sắc trắng nõn, chỉ cần ngón tay đùa vài cái đã phun ra mật hoa thơm ngọt, huống chi bây giờ còn bị dươиɠ ѵậŧ cực nóng đâm chọc.

Trong không khí lan tỏa mùi hương kì dị, mê hoặc khứu giác của nam nhân, kích động tính dục giống như dã thú của bọn họ. Vệ Du Dương cơ hồ cảm thấy đây chính là một loại khổ hình, hai tay y giao nhau ôm chặt trước ngực Vệ Kiến Sâm, tay phải niết vυ" trái, tay trái bao trùm ngực phải của hắn, hai bên đều không tha, ra sức cẩn thận vuốt ve, sợ phần sữa mà y trân trọng sẽ bị lãng phí.

"Cha, thoải mái không?" Y ôn nhu nhẹ gọi, lửa tình đốt sạch lý trí của y, hai tay yêu quý che lại hai núʍ ѵú của Vệ Kiến Sâm, bụng nhỏ lại lần nữa chụp đánh cánh mông của hắn, cây gậy to dài tách hai mảnh thịt môi bị cọ đến sưng lên, thỉnh thoảng lại dời xuống đâm thọc điểm da^ʍ trong hậu huyệt hắn như uy hϊếp, cầu xin nói: "Ta rất muốn cái mông của cha, cũng rất muốn uống sữa của cha... sữa cha thật thơm..."

"A... A, Dương nhi..." Vệ Kiến Sâm trầm mê bên trong kɧoáı ©ảʍ, khóe mắt nhộn nhạo xuân tình, mờ mịt hoảng hốt nhìn tấm màn phía trước, hai tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ phía trước vuốt ve, lúc Vệ Du Dương đâm về phía trước thì đón ý nói hùa nâng mông lên, để cho y có thể thọc đến lỗ nhỏ ngứa ngáy và tinh hoàn, nước da^ʍ chảy tới cửa huyệt cũng bị dươиɠ ѵậŧ cọ văng khắp nơi, khiến cho phần eo bụng của hai người ướt đẫm.

Kỳ thật hậu huyệt của Vệ Kiến Sâm rất khô khốc khó mà vào được, nếu không làm chuẩn bị trước thì Vệ Du Dương sẽ không động, nhưng bây giờ cũng không còn thời gian để thoải mái từ từ, cho nên lúc Vệ Kiến Sâm run rẩy đạt tới cao trào, Vệ Du Dương liền cảm giác được sợi dây trong đầu mình sắp đứt đoạn - - cuối cùng y vẫn không nhịn được kéo người nọ qua, đỡ dươиɠ ѵậŧ đâm thọc trên dưới một lát, từ chính diện tàn nhẫn thao vào, hơn nữa còn cúi đầu tìm thấy núʍ ѵú đáng thương của hắn rồi ngậm lấy, vội vàng mυ"ŧ liếʍ sữa tươi tồn đọng bên trong.

"Cha, ta muốn... muốn ngươi, muốn ngươi đút sữa cho ta..." Y mơ hồ nói, giọng nói khàn đến nỗi không thể nghe rõ, dươиɠ ѵậŧ nóng rực lấp đầy vách huyệt của Vệ Kiến Sâm lặng yên không động, hung hăng căng rộng lối đi dâʍ đãиɠ bên trong, bức cho hắn phải tiết ra đầy đủ nước sốt: "Cha..."

"Ư... a a... không..." Hai mắt Vệ Kiến Sâm dần dần hiện lên một chút u ám, công kích đột nhiên không kịp phòng ngừa này làm cho hắn khó có thể thừa nhận, hắn hé mở đôi môi kêu không ra tiếng, chỉ có thể yếu ớt nghẹn ngào, rộng mở hai chân mặc kệ dươиɠ ѵậŧ hung hạn chen đầy động da^ʍ non nớt của mình, dung túng cho Vệ Du Dương thô bạo hút cắn đầṳ ѵú mình, véo niết bộ ngực tràn đầy dấu tay: "A..."

Cho đến khi đầṳ ѵú khô cạn của hắn sắp hút tới chảy máu, Vệ Du Dương mới chậm rãi đổi qua bên kia mà mυ"ŧ sữa, ăn đủ rồi mới cấp tốc đâm thọc vài lần bên trong huyệt da^ʍ tràn đầy chất lỏng của hắn, động tác mạnh tới mức giường lớn cũng lay động kịch liệt, trước khi tạo ra ảnh hưởng xấu, Vệ Du Dương mới ép mình phải rút ra khỏi cái động mềm ấm áp này, sau đó liền quỳ gối ở hai bên má của hắn, nắm lấy mái tóc dài của Vệ Kiến Sâm nhét dươиɠ ѵậŧ thấm đầy nước da^ʍ vào trong miệng hắn, ép buộc hắn phải khẩu giao cho mình.

Vệ Kiến Sâm vốn đã không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể thuận theo mà ngửi lấy mùi hương giống đực nồng đậm của Vệ Du Dương, vẻ mặt dại ra, tận lực há to miệng tiếp nhận căn dươиɠ ѵậŧ dữ tợn xâm nhập vào trong khoang miệng, mυ"ŧ lấy hương vị kỳ quái lại mê hoặc của nó, để cho nó tận tình khuấy đảo đầu lưỡi ấm mềm, qυყ đầυ đâm thọc làm cho yết hầu của hắn sinh ra cảm giác muốn nôn mửa, còn đổ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi vào trong miệng hắn, lông mao thô ráp cọ xát khiến khuôn mặt của hắn đỏ lên, không ngừng chơi cái miệng của hắn...

"Cha, cái miệng nhỏ này của ngươi... đúng là khít, hút chặt ta... Đúng vậy, cứ như thế..." Vệ Du Dương mê say tán thưởng, y rũ mắt thưởng thức bộ dáng bây giờ của Vệ Kiến Sâm, nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của hắn tràn đầy nước da^ʍ và nước mắt, giữa môi còn đang khó khăn ngậm lấy căn dươиɠ ѵậŧ tím đen ghê sợ của mình, quen mùi liếʍ ăn, Vệ Du Dương cười ngớ ngẩn hỏi: "Cha, ăn ngon không?"

Vệ Kiến Sâm không thể nói chuyện, chỉ có thể vô thức gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của Vệ Du Dương ra sức mυ"ŧ lấy qυყ đầυ to béo, mặc kệ miệng lưỡi chua xót mà liều mạng hôn môi dươиɠ ѵậŧ của y, mơ màng hồ đồ hầu hạ phân thân của y, quên mất bộ ngực đau đớn, hoa huyệt tịch mịch khó nhịn cùng với đôi môi sắp trầy da đổ máu của mình... Thậm chí lúc Vệ Du Dương đè chặt mặt hắn điên cuồng chơi đùa miệng hắn, dươиɠ ѵậŧ nhắm ngay cổ họng hắn bắn vào một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn bị sặc đến suýt nữa hít thở không thông nhưng vẫn chảy nước mắt ăn hết toàn bộ, đối phương còn ngại chưa đã ghiền mà rút gậy thịt ra bắn vài đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên mặt hắn, còn quét lấy đống chất lỏng tanh nồng này xoa loạn trên gương mặt.

Lúc Vệ Du Dương sảng khoái buông tha cho hắn thì Vệ Kiến Sâm đã chật vật không chịu nổi. Hắn mệt mỏi nằm trên giường, toàn thân chỉ mặc một cái quần rách nát, khuôn mặt dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới mẻ của nam nhân, đôi môi sưng đỏ còn chảy dịch trắng, l*иg ngực tràn đầy vết ngắt nhéo cũng thảm không nỡ nhìn, núʍ ѵú bị hút khô sưng đỏ bừng, hoa huyệt giữa hai chân bị đâm đến mềm nhũn, côn ŧᏂịŧ mềm nhũn đang phun ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Hức hức... đau quá..." Hắn nhỏ giọng khụt khịt, cơ thể không khống chế được mà run rẩy, Vệ Du Dương lo lắng bắt mạch cho hắn, đều là mấy vết thương ngoài da không nghiêm trọng, đau lòng kéo hắn vào trong khuỷu tay, tự tát mình hai cái, không ngừng hôn lên tóc hắn, nói: "Không đau, không đau... Thật xin lỗi, đều do ta không tốt. Ngoan nào, không khóc, lại hôn vài cái nữa sẽ không đau, đừng khóc..."