Chương 11

Đoạn lời nói nhẹ nhàng bay bổng này truyền vào trong tai hắn, đầu óc Vệ Kiến Sâm nháy mắt đã thanh tỉnh, không thể không nói, đôi khi hắn cũng nổi lên tính trẻ con. Hắn trực tiếp nắm chặt cổ tay Vệ Du Dương đưa đến bên miệng, trực tiếp há miệng tàn nhẫn cắn xuống mu bàn tay y, hàm răng sắc nhọn đâm thủng da thịt, trong chốc lát máu tươi đã chảy ra, đủ thấy hắn dùng sức mạnh bao nhiêu.

Tính tình của hắn cũng không giống như những cô nương nũng nịu thích cắn người kia, trước giờ hắn vô cùng yêu thương Vệ Du Dương, cho dù trong lòng tức giận cũng sẽ lo lắng tay đấm chân đá làm con trai hắn bị thương, nếu nói nặng lời thì sợ sẽ làm y không vui, cứ như thế hắn đã tìm ra một cách khác, hắn sẽ không nói gì hết mà tìm vài chỗ an toàn không bị thương cắn xuống, có thể làm cho mình hả giận, lại không sợ con trai mình có chuyện gì.

Ngay cả tức giận cũng phải suy xét nhiều như vậy, xem ra cuộc đời này của Vệ Kiến Sâm chỉ sợ khó có thể xoay người.

Trên tay lại có thêm một ấn kí thuộc về người này, Vệ Du Dương không có chút tức giận hay hoảng loạn nào, trái lại vô cùng bình tĩnh thong thả, chờ Vệ Kiến Sâm xả tức xong rồi, y mới nhận thua nói: "Cha, đau quá, đừng cắn nữa."

Mỗi lần y dùng loại giọng điệu ỷ lại này, chưa bao lâu Vệ Kiến Sâm đã chịu thua, lần này cũng không ngoại lệ, nghe thấy y kêu đau đã thả lỏng khớp hàm, cuối cùng còn giúp y liếʍ sạch sẽ vài vệt hồng chỗ vết cắn, dùng nước miếng khiến máu ngừng lại.

"Ta đi tắm." Vệ Kiến Sâm không quay đầu lại đi mất, vì vậy y không thấy được Vệ Du Dương đang xem xét dấu răng trên mu bàn tay, trên mặt hiện lên cảm giác thỏa mãn quỷ dị, có lẽ y cố ý chọc giận Vệ Kiến Sâm cũng chỉ vì cái này mà thôi.

Cẩn thận nghĩ lại, Vệ Du Dương trước giờ buông thả không chịu trói buộc, tính cách còn cố chấp đến vặn vẹo, mà Vệ Kiến Sâm lại là người bao dung cưng chiều y tới mất nguyên tắc.

Không thể không nói, hai người này đúng là tuyệt phối.

Sau bình phong, thùng gỗ dùng để tắm gội rất lớn, độ cao cũng phải tới phần bụng của nam nhân trưởng thành, rộng đến mức có thể chưa được bốn năm người, ven cạnh thùng còn có một vòng gỗ lồi ra, có thể dùng để dựa vào nghỉ ngơi. Vệ Kiến Sâm cởi hết quần áo ngồi vào trong thùng tắm, dòng nước ấm áp làm cơ bắp thả lỏng, hắn hưởng thụ híp mắt, sau đó rụt xuống phía dưới để cho nước len lỏi đến dưới nách.

Hắn một mình hưởng thụ không được bao lâu, có người đã bước vào đây, rất là ngoan ngoãn mà ngồi bên người hắn. Vệ Kiến Sâm không để ý tới y, qua một lát mới lạnh nhạt hỏi: "Bôi thuốc chưa?"

Tâm tư của Vệ Du Dương đã bay xuống chỗ khuôn ngực che kín dấu tay của hắn, nghe được hắn hỏi chuyện mới tỉnh lại, trong lòng mừng thầm, thò lại gần ôm cánh tay hắn lấy lòng nói: "Đã bôi rồi, cha, ta chà lưng cho người nhé."

"Đã chọc ta tức giận thì bây giờ giả vờ ngoan ngoãn cũng vô dụng." Vệ Kiến Sâm hừ lạnh, thong thả quay người nằm lên cạnh thùng, cặp mông hơi vểnh lên, theo động tác mà nhấc lên vài tiếng nước bé nhỏ. Dáng người của hắn rất đẹp, đặc biệt là đường cong phía sau lưng vô cùng hoàn mỹ, vô số giọt nước trong suốt chảy xuôi phía trên, có vài giọt theo sống lưng của hắn chạy đến dưới rãnh mông, nghịch ngợm dừng lại vài giây trước cửa huyệt, lại lần nữa lọt vào trong nước, không chui vào trong lỗ nhỏ chật hẹp kia.

Hậu huyệt của Vệ Kiến Sâm đã lâu rồi chưa được thao làm, ngày thường đều là được chơi hoa huyệt phía trước, vì vậy đóa cúc của hắn thật sự rất chật hẹp, muốn khai thác cũng phải tốn rất nhiều thời gian, qua loa thọc vào sẽ làm hắn đau đến phát run, chỉ có thể nhiều lần đâm vào điểm da^ʍ ở gần cửa huyệt, chờ đến khi hắn bị đâm đến quen rồi mới có thể lắc mông kêu da^ʍ.

Ánh mắt của Vệ Du Dương trở nên âm u, con thú dữ ngủ đông trong l*иg ngực lại ngo ngoe rục rịch, y không chớp mắt nhìn nam nhân đang trần trụi nhếch cao mông trước mặt, lén lút duỗi tay vén mái tóc dài như thác nước của hắn, vài sợi đuôi tóc vừa vặn dán trên thịt mông, càng thêm phong tình khiến người ta mơ màng.

"Cha, ta gội đầu cho người trước." Giọng nói của Vệ Du Dương có chút thô ráp khó phát hiện, hình như là đang nhẫn nại điều gì đó, nói xong liền nhẹ nhàng chậm chạp vén sợi tóc của nam nhân lên, trước tiên dùng nước tưới ướt mái tóc, sau khi đủ ướt mới cẩn thận bôi dầu gội đầu lên, chậm rãi xử lý xong mới vén tóc hắn qua vai phải, cuối cùng chân thành tán dương: "Tóc cha thật đẹp, nên cẩn thận giữ gìn đấy."

Mái tóc đen nhánh rũ trước ngực, Vệ Kiến Sâm vén vài sợi ra sau vành tai, xoa xoa đuôi tóc ẩm ướt, tùy ý để chúng nó trôi nổi trên nước, lười nhác nói: "Có gì đẹp chứ, phiền phức muốn chết, ta đã sớm muốn cắt phăng chúng nó rồi."

Người này không có chút tự giác nào, bộ dáng tóc dài rối tung trước người, có loại gợi cảm không thể hiểu được, tự nhiên mà phát ra vẻ đẹp nam tính.

"Không được, nếu người thấy nó phiền phức thì sau này hài nhi xử lý cho người là được." Vệ Du Dương mỉm cười trả lời, y hơi rũ mắt che khuất ý đồ của chính mình, lòng bàn tay đặt lên bả vai cứng ngắc của Vệ Kiến Sâm, dùng lực độ thích hợp mà xoa niết vài cái huyệt vị, thủ pháp vô cùng chính xác: "Thoải mái không?"

Cách mát xa thành thạo khiến cho thân thể hắn như đang nằm ở trong máy sưởi, cơn đau nhức khó chịu dần dần biến mất. Vệ Kiến Sâm thoải mái ngửa cổ ra sau, hưởng thụ rên khẽ: "Ưʍ... Thoải mái..."

Thấy thế Vệ Du Dương cũng cong môi, canh chuẩn thời khắc ấm áp này, y mềm giọng yêu cầu: "Vậy sau này ngươi có chỗ nào không thoải mái thì cứ để ta mát xa là được, đừng tùy tiện để cho người khác chạm vào cơ thể ngươi, ngay cả là thái giám cũng vậy, ta thấy cũng không thoải mái."

Vệ Kiến Sâm cũng không quay đầu lại, hắn nhắm hai mắt ghé vào cạnh thùng tắm, nhàn nhã gối cằm lên cánh tay: "Hắn là sư huynh của ngươi, cũng là đứa nhỏ mà ta nhìn từ nhỏ tới lớn, hắn còn trung thành với ta hơn cả ngươi." Hắn không có chút nào để ý đối với du͙© vọиɠ độc chiếm của Vệ Du Dương: "Còn nữa, ngươi đừng có coi ta là nương tử của ngươi, dù cho chúng ta lăn lộn trên giường nhiều hay ít thì ta vẫn là cha của ngươi."

Vệ Du Dương ngừng tay, nhìn tư thế không chút phòng bị của nam nhân, ý cười của y càng thêm sâu, lén lút dựa sát vào ôm eo Vệ Kiến Sâm nói: "Từ lúc ta cắt tóc đã quyết định vứt bỏ đạo hiếu, từ một khắc kia trong lòng ta đã coi ngươi là nương tử của ta rồi."

"Tóc của ngươi là do ngươi tự cắt?" Vệ Kiến Sâm ngơ ngẩn, quay lại lạnh lùng liếc y một cái, lộ ra vẻ mặt cực kì bất mãn: "Tên quỷ nhỏ xấu xa nhà ngươi, lúc trở về còn gạt ta là do kẻ địch cắt, khiến ta sợ tới mức nhũn tay nhũn chân!"

"Lúc đó còn chưa lập kế hoạch xong, nếu ta nói thật chỉ sợ ngươi đã sớm trốn rồi, sao có thể để cho ta ôm vào trong ngực yêu thương chứ?" Vệ Du Dương cười vang, y bao trọn nắm đấm định đánh mình vào trong ngực, lôi lôi kéo kéo một phen liền nhớ lại tâm trạng quyết tuyệt lúc trước, tiện đà nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp: "Khi đó ta đã quyết định, nếu ngày sau ngươi liều chết không chịu thuận theo, không có chút tình yêu nào với ta, ta sẽ dời xuống dưới cắt đứt yết hầu của mình, lấy cái chết trả lại thanh thanh bạch bạch cho ngươi."

Dòng nước ấm áp vờn quanh bọn họ, hơi nước mờ mịt bao trùm, giống như cảnh hư ảo trong mơ. Trong đôi mắt sâu thẳm của Vệ Du Dương có loại chấp nhất và quyến luyến không thể bỏ qua, lại tràn ngập dũng khí phi phàm, khiến cho Vệ Kiến Sâm nhìn đến hoảng hốt, l*иg ngực như có vố số cảm xúc phức tạp khó miêu tả, cảm giác này len lỏi đến lòng bàn tay y, làm cho nói trở nên đau đớn nóng rực.

"Ngươi không hiểu rõ tình cảm của ta dành cho ngươi nhiều thế nào, sao có thể biết được ta ghen ghét nhiều bao nhiêu chứ?" Vệ Du Dương lật người hắn lại, nhặt một miếng lụa trắng chà lưng cho hắn, vốn không ôm bất kì hy vọng xa vời nào, không ngờ lại nghe được Vệ Kiến Sâm chần chờ đáp lại.

"Dương nhi... Về sau ta sẽ cố gắng chú ý." Trong giọng nói của Vệ Kiến Sâm có chút bất đắc dĩ, gương mặt phiếm hồng, không biết là do hơi nóng hay là do thẹn thùng: "Thật ra ngươi nên biết rằng, nếu như ta đối với ngươi chỉ có tình cảm ruột thịt, ta cũng sẽ không để cho ngươi cần cứ lấy như vậy."

Không nghĩ tới niềm vui lại tới nhanh như vậy, Vệ Du Dương nhất thời không đáp lại được, y im lặng nhìn chằm chằm phần lưng của Vệ Kiến Sâm, cuối cùng khẽ cắn ra mấy dấu hôn trên cổ hắn, giọng nói rất nhỏ: "Ta biết, cho nên ta nhất định phải cưới ngươi, để cho mọi người biết được ngươi là người của ta, cho dù trở thành kẻ địch của cả thiên hạ cũng không hối hận."

Bây giờ lại đến lượt Vệ Kiến Sâm không biết đáp lại thế nào, trong lúc hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, Vệ Du Dương đã chà xong phần lưng của hắn, hai tay len qua dưới nách vòng tới trước ngực hắn. Vệ Kiến Sâm ngăn tay y lại: "Chỗ này không cần, để ta tự chà là được."

"Để tướng công hầu hạ ngươi." Vệ Du Dương mỉm cười kiên trì, y tránh thoát khỏi tay Vệ Kiến Sâm, cầm vải lụa chà lên l*иg ngực tràn đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙© của hắn, vải dệt ướt sũng dán trên đầṳ ѵú sưng đỏ phồng to, không nhẹ không nặng chà lau: "Rửa sạch sẽ núʍ ѵú cho nương tử, sau đó ta sẽ cẩn thận ăn một lần, xem xem có ra được chút sữa nào hay không."