Hoàng đồng học cảm giác như cậu có bí mật nhỏ chỉ giữa mình và Học trưởng.
Sau đó trong vòng một tháng, mỗi buổi tối thứ tư học tỷ đều sẽ đến tìm Hoàng đồng học, học trưởng gọi điện thoại tới, hai người len lén tán gẫu với nhau.
Cái cảm giác này khiến Hoàng đồng học cảm thấy rất mới mẻ.
Kỳ thực hai người cũng không có nhiều chuyện gì lắm để nói, học trưởng chỉ tán gẫu cùng cậu mình gần đây đang làm gì, Hoàng đồng học oán giận cùng học trưởng không sao nhớ được mấy công thức cuối kỳ.
Cuối tháng sáu, thành tích thi vào đại học có kết quả, Hoàng đồng học sốt sắng mà hỏi điểm học trưởng, học trưởng thế mà cười nói: “Không phải nói với em rồi sao? Chờ trường thông báo ra em sẽ biết.”
Hoàng đồng học sốt ruột lắm, cậu rất lo lắng, sợ học trưởng thi không tốt.
Thế nhưng cậu nghe ngữ khí ung dung của học trưởng, cảm thấy có lẽ điểm trong tầm dự liệu của anh ấy rồi, người ta còn không lo, cậu lo cái gì?
Nhìn lại mình một chút, lần này thi cuối kỳ cũng không biết có tốt không, hay là lo lắng cho mình trước đi.
Cứ như vậy, Hoàng đồng học nghiêm túc trải qua tháng ngày học trưởng không bên cạnh, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ liên lạc cùng học trưởng, Chủ nhật
cậu còn có thể đi tìm học tỷ, để thăm Đại Hoàng.
Ngoài ra, Hồ Thuật rất ít khi làm phiền cậu, còn bạn cùng bàn, thái độ đối với cậu càng ngày càng kỳ quái.
Hoàng đồng học cảm thấy, bạn cùng bàn đối với cậu có chút ám muội.
Ví dụ như, sáng sớm Hoàng đồng học đi ngang qua quán nhỏ bánh kẹp trứng gà, bạn cùng bàn nhìn thấy cậu sẽ hỏi cậu có muốn ăn hay không.
Ví dụ như, tiết thể dục bạn cùng bàn sẽ chơi bóng, hỏi cậu có muốn cùng chơi hay không.
Ví dụ như, tan học
bạn cùng bàn đều sẽ hỏi một câu có muốn hắn đưa cậu về nhà hay không, có người trêu cậu là cô dâu nhỏ của bạn cùng bàn hắn cũng chỉ cười cười chứ không phản bác.
Hoàng đồng học cảm thấy rất là đáng sợ.
Theo lý thuyết, cậu thích bạn cùng bàn, bạn cùng bàn đối với cậu như vậy cậu nên hài lòng, nhưng mà không có, ngược lại, cậu cảm thấy rất kỳ quái.
Cuối cùng cũng thi cuối kỳ xong, Hoàng đồng học đi ra ngoài phòng vừa vặn gặp phải bạn cùng bàn cũng từ một phòng thi khác ra, bạn cùng bàn thuận thế ôm bờ vai của cậu, cười hỏi: “Đợi lát nữa cùng nhau đi chơi nha? Dạy cậu đánh bi-a.”
Hoàng đồng học lắc đầu liên tục, còn khe khẽ đẩy bạn cùng bàn ra.
“Tớ không đi.” Hoàng đồng học nói, “Tớ không biết chơi.”
“Không sao, không biết thì tôi dạy cho cậu.” Bạn cùng bàn cười khanh khách mà nhìn cậu nói, “Tôi cái gì cũng có thể dạy cho cậu mà.”
Không biết tại sao, Hoàng đồng học có chút rụt rè.
Cậu lắc đầu: “Không được, tớ còn phải về nhà.”
Hoàng đồng học bước nhanh chạy ra bên ngoài, nghe thấy phía sau có tiếng cười.
Mấy ngày nay thái độ bạn cùng bàn đối với cậu quá kỳ quái, Hoàng đồng học nghĩ không phải cậu ấy thích mình chứ?
Trước đây Hoàng đồng học căn bản không dám tin sẽ được ai thích, nhưng từ khi học trưởng nói thích cậu, cậu bắt đầu có một chút
tự tin, tuy rằng chút tự tin này thường duy trì không bao lâu, nhưng mà, trong giây phút này, nó đã xuất hiện.
Hoàng đồng học chạy ra ngoài trường học, không về nhà, trực tiếp đi tìm học tỷ.
Học tỷ ôm con mèo ra cho cậu, Hoàng đồng học vừa vò đầu nhỏ của con mèo
vừa hỏi: “Học tỷ, học trưởng có nói lúc nào trở về không ạ?”
Đã nói là thi cuối kỳ xong sẽ về chơi với cậu, nhưng giờ cậu cũng thi xong rồi, lần nọ gọi điện thoại lại không thấy học trưởng nhắc gì về chuyện này cả.
Học tỷ mặt khó xử: “Ặc...... Nó dạo này gặp nhiều chuyện rắc rối, cứ đợi thêm một chút đi.”
Học tỷ cười nặn nặn mặt Hoàng đồng học
: “Em nhớ nó như vậy à? Có phải là thích nó rồi không?”