Sau khi trở về Duyên Hạc Đường, Vương thị bưng trà rót nước một hồi luôn tay luôn chân, biểu hiện ân cần. Thấy như vậy, lão phu nhân cùng Trần ma ma mịt mờ ngâm giao lưu ánh mắt một chút, hai người đều là chỉ cười không nói. Vương thị này tâm tư nông cạn, chuyện gì đều viết hết trên mặt, thấy mình thu hồi quyền lợi trong tay của tức phụ lão đại, đây là đang dấy lên tâm tư.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Được rồi, tức phụ lão nhị, ngươi không cần phiền phức nữa, ở đây có Trần ma ma và mọi người bọn họ, ngươi trở về đi."
Vương thị cười nói: "Con dâu bồi mẫu thân một chút."
Trần ma ma khuyên nhủ: "Nhị phu nhân, lão phu nhân mệt nhọc nửa ngày, cũng rất mệt mỏi, người vẫn nên về trước đi, ngày mai lại tới."
Vương thị thấy lão phu nhân xác thật mệt mỏi, híp mắt ngồi dựa vào ghế, nói: "Vậy con dâu ngày mai lại tới hầu hạ mẫu thân." Mang theo Hạ Hầu Tĩnh cùng với thị thϊếp uể oải rời đi.
Thấy Vương thị rời đi, Hạ Hầu Sương ghé vào bên tai lão phu nhân, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, người đã đi rồi."
"Ngươi, cái con khỉ quậy này, cái gì cũng đều không thể gạt được ngươi." Thấy Hạ Hầu Sương bướng bỉnh lém lỉnh như thế, lão phu nhân mở mắt ra oán trách nói.
Hạ Hầu Sương nhận lấy chén thuốc trong tay Nguyệt Vân, thử thử độ ấm rồi đưa cho lão phu nhân: "Tổ mẫu uống thuốc xong thì nghỉ ngơi một chút, hôm nay vì cháu gái mà liên luỵ bôn ba rồi."
Lão phu nhân uống thuốc xong, vỗ cánh tay Hạ Hầu Sương nói: "Lâm thị dù sao cũng là mẫu thân của Yên Nhi và Bác Nhi, là phu nhân hầu phủ, vẫn là phải cho nàng một ít thể diện. Hôm nay chỉ đem quyền nội trợ của nàng đoạt lại, tổ mẫu cũng biết là xử trí quá mức nhẹ, chỉ cần trong lòng ngươi không trách tổ mẫu là được."
Nghe xong lời này, sống mũi Hạ Hầu Sương cay xè, đau xót, Lâm thị căn bản không xứng để tổ mẫu vì nàng lo toan. Chờ tổ mẫu biết Lâm thị tâm địa rắn rết không đơn thuần chỉ là muốn hại mình, càng muốn hạ độc thủ, ám hại phụ thân cùng ca ca của mình, cướp lấy tước vị hầu phủ, không biết tổ mẫu sẽ thương tâm như thế nào.
"Cháu gái sao có thể oán trách tổ mẫu, cháu gái biết tổ mẫu vì cháu gái suy nghĩ, trong lòng cảm kích còn không kịp. Tổ mẫu không cần nghĩ nhiều, mau nghỉ ngơi đi." Hạ Hầu Sương đem đem chén thuốc mà lão phu nhân uống xong đưa sang cho Trần ma ma, rồi đỡ lão phu nhân nằm xuống. Nhìn lão phu nhân ngủ say, trong lòng lại nhớ mong Xuân Thiền, không hề chậm trễ đứng dậy trở về Bích Sọt Hiên.
"Tiểu thư, người đã trở về." Hạ Hầu Sương trở về Bích Sọt Hiên vẫn chưa về phòng mình, lập tức đi tới phòng cư trú của nha hoàn.
Bốn người ngồi trong một gian giường chung sạch sẽ ngăn nắp. Xuân Thiền đang nằm cùng Lục Hồ thì thầm to nhỏ, khi hai người nhìn thấy Hạ Hầu Sương đẩy cửa tiến vào, thì kinh ngạc.
Trên mặt Lục Hồ lúc này vết sưng đỏ đã tiêu tan, sau khi hành lễ với Hạ Hầu Sương liền hỏi: "Tiểu thư, sao người lại tới đây?"
"Thương thế Xuân Thiền như thế nào rồi?" Hạ Hầu Sương nói xong, đi lên phía trước xem xét vết thương của Xuân Thiền.
"Tiểu thư, người vẫn là đừng nhìn, thương thế của nô tì ở trên mông nhiều lắm." Xuân Thiền ngượng ngùng nói, trên làn da ngăm đen hiện lên một tia đỏ ửng.
"Tiểu thư, người đừng nhìn, Xuân Thiền đang ngượng ngùng đó." Xuân Nha nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Xuân Thiền, trêu ghẹo nói.
Chân Hạ Hầu Sương ngừng bước, vẻ mặt xin lỗi nói với Xuân Thiền: "Chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn, liên lụy ngươi thiếu chút nữa mất đi tính mạng, ngươi yên tâm, mối thù này về sau ta sẽ thay ngươi đòi lại."
"Tiểu thư, người nói như vậy là làm khó nô tì rồi, nô tì là được lão hầu gia cứu, hầu gia dạy võ công cho nô tì rồi đưa đến bên cạnh tiểu thư, chính là tới bảo vệ tiểu thư. Đừng nói chút vết thương nhỏ hôm nay, là vì tiểu thư mất mạng nô tì cũng cam tâm tình nguyện."
Hạ Hầu Sương nghe xong không khỏi xúc động, tính cách Xuân Thiền ngay thẳng, tâm tư đơn giản, có thể nói ra những lời nói này chính là từ tận đáy lòng.
Nhìn mấy nha hoàn bốn phía xung quanh, Hạ Hầu Sương nói: "Các ngươi đều là người thân cận của ta, về sau nếu xảy ra loại chuyện này thì nhớ kỹ ngàn vạn lần không được cậy mạnh, cho dù là bán đứng ta, thì cũng phải bảo vệ tốt chính mình."
Xuân Thiền tâm tư đơn giản, sau khi nghe xong liền tự trách võ công chính mình không đủ cao cường, còn làm tiểu thư nhọc lòng theo, thầm hạ quyết tâm phải tập võ thật siêng năng, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy.. Lục Hồ cảm động rơi nước mắt, tâm tư hai người không hẹn mà cùng gật đầu.
Một đêm ác mộng, vẫn là mơ thấy kiếp trước bị Trần Thụy dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, một bên là sắc mặt ác độc của mẹ chồng, một bên lại hiện ra phụ thân cùng huynh trưởng ngã vào vũng máu, bị kinh sợ một thân mồ hôi lạnh toát ra. Hạ Hầu Sương rốt cuộc ngủ không được, tỉnh ngồi dậy, áo trong ướt mồ hôi, thấm thấm dán ở trên người làm cơ thể cảm thấy không thoải mái.
Hướng ra phía ngoài kêu một tiếng, Xuân Nha trực đêm bên ngoài nghe được động tĩnh liền chạy nhanh vào, tìm áo trong thay cho Hạ Hầu Sương.
Xuân Nha rót chén nước, bưng đến hỏi: "Tiểu thư có phải gặp ác mộng hay không?"
Hạ Hầu Sương nhận lấy chén nước, sau khi nhấp một ngụm, đặt trở lại vào tay Xuân Nha, nói: "Ừ, đem cửa sổ mở ra cho ta hít thở không khí."
Xuân Nha đem hai cánh cửa sổ trước giường mở ra, thời tiết đầu mùa xuân, ngoài cửa sổ, gió nhẹ phơ phất, thổi tới trên người, còn đọng lại một tia lạnh lẽo.
Xuân Nha khoác cho Hạ Hầu Sương thêm áo choàng: "Tiểu thư cẩn thận cảm lạnh."
Gió nhẹ thổi đi một thân bực bội, sau khi dần dần bình tĩnh trở lại, Hạ Hầu Sương nhìn Xuân Nha, tâm tư vừa động hỏi: "Xuân Nha, ngươi là vào phủ năm bao nhiêu tuổi?"
Xuân Nha sửa sang lại y phục của Hạ Hầu Sương, hơi suy tư: "Nô tì hơn năm tuổi, vì trong nhà nghèo nên bị cha mẹ ký tên bán đứt vào phủ."
"Mẫu thân ta là nữ tử như thế nào?" Hạ Hầu Sương trải qua hai đời cũng chưa từng gặp mặt mẫu thân Dung thị của chính mình, không khỏi tò mò hỏi.
"Phu nhân phi thường ôn nhu thiện lương, lớn lên cũng đẹp, nhớ rõ lần đầu tiên thấy phu nhân, cảm thấy chính mình hình như là gặp được tiên nữ."
"Chỉ tiếc thân thể phu nhân gầy yếu, sinh khó tiểu thư thì qua đời, lúc ấy hầu gia khóc rất thương tâm." Xuân Nha đắm chìm trong hồi ức chính mình. Sau khi phục hồi tinh thần lại nhìn thoáng qua Hạ Hầu Sương, bừng tỉnh nói: "Nô tì đáng chết, không nên nhắc lại làm tiểu thư không vui."
"Ta chưa từng thấy qua mẫu thân, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bộ dáng của người. Ngươi có thể nói cho ta điều này, ta hẳn là cảm tạ ngươi mới phải." Hạ Hầu Sương trên mặt treo nhàn nhạt ý cười, thu hồi khí lạnh lẽo, giờ phút này ôn nhu nói: "Đem những gì ngươi biết kể cho ta nghe."
"Nhớ rõ khi nô tì mới vào phủ, vì nhớ người nhà thường xuyên nên khóc nhè. Có một lần bị phu nhân gặp được, quản sự ma ma muốn răn dạy nô tì, phu nhân ngăn lại hỏi nguyên nhân, sau đó nói với nô tì, cứ xem nơi này là nhà mình. Phu nhân vuốt bụng nói, chờ sau khi tiểu thư sinh ra, để nô tì làm bạn với tiểu thư."
"Nô tì hỏi phu nhân, vì cái gì là tiểu thư mà không phải thiếu gia, phu nhân nói trong nhà mình đã có một vị thiếu gia, hy vọng lần này sẽ là một tiểu thư. Sau đó quả nhiên phu nhân sinh hạ tiểu thư, tiểu thư khi còn nhỏ bụ bẫm đáng yêu, luôn rất thích cười, hầu gia thích đến không chịu được." Xuân Nha nghĩ về chuyện cũ, đắm chìm trong hồi ức.
Hạ Hầu Sương chưa từng thấy mẫu thân, hiện tại đối phụ thân ấn tượng cũng có chút mơ hồ. Lần trước nhìn thấy phụ thân cũng là năm mới mười tuổi, tính đến nay hơn ba năm không gặp, tính đến thời gian hơn một năm sau phụ thân lúc chỉ huy không may chết trận trên sa trường. Tưởng tượng đến đây, đầu quả tim Hạ Hầu Sương đau đớn khó nhịn.
Nếu thật vì phụ thân không may, bọc thi sa trường cũng là vì nước hy sinh thân mình, cái chết này là dĩ nhiên ngoài ý muốn.
Nhưng đáng giận chính là Lâm thị cùng ca ca nàng ta cấu kết với người ngoài, hại chết phụ thân. Hạ Hầu Sương trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo, thầm nghĩ trong lòng: Lâm thị, kiếp này có ta ở đây, độc kế của ngươi sẽ không thực hiện được!