Lão phu nhân sắc mặt nặng nề, không bày ra hỉ nộ, mở miệng hỏi: "Tam nha đầu, tỷ tỷ ngươi nói đều là sự thật phải không?"
"Lão phu nhân..." Hạ Hầu Yên chưa kịp mở miệng nói, Lâm thị đã há mồm cướp lời.
"Không hỏi ngươi, để tam nha đầu tự mình nói." Lão phu nhân lên tiếng đánh gãy lời của Lâm thị.
Lâm thị ngượng ngùng, liếc mắt một cái nhìn về phía Hạ Hầu Yên, không dám lên tiếng nữa.
"Tổ mẫu, lúc đó tỷ tỷ mang trang sức ra, cháu gái chỉ là tới mượn mang một chút, chỉ là lâu quá quên không mang trả, không nghĩ lại làm cho tỷ tỷ còn nhớ thương mấy món đồ đó như vậy." Hạ Hầu Yên mở miệng ra là trả đũa, ám chỉ Hạ Hầu Sương là người nhỏ nhen.
Lão phu nhân không vui hừ nhẹ một câu, bốn bên đều là cháu gái của mình, không hề phân biệt mà nặng bên này nhẹ bên kia. Nhưng hai mẹ con Lâm thị này lại dưới mí mắt của mình mà làm những chuyện tiểu nhân như vậy, thực sự làm lão phu nhân buồn bực.
"Ngươi nếu biết vậy thì mau trả về những món đồ đó lại, tam nha đầu, trên chân ngươi còn thương tích, đi lại không tiện, vẫn là nên nằm trên giường tịnh dưỡng đi."
Lão phu nhân nói xong liền nhìn về phía Lâm thị: "Tức phụ lão đại, hôm nay ngươi phái người đem những món đồ này sửa sang lại rồi mau đem trả cho Sương nha đầu."
Lại quay sang phân phó cho Trần ma ma: "Ngươi để ý những việc này, bảo người dưới làm cho nhanh nhẹn."
"Lão nô đã rõ." Trần ma ma gật đầu.
"Tổ mẫu." Nghe những lời này, Hạ Hầu Yên không dám tin, hai mắt trừng to, xả giọng nói hét lên một tiếng.
Lâm thị liên tiếp đưa mắt ra hiệu, chuyện tới nước này dù nói cái gì cũng vô ích, còn chọc lão phu nhân thêm bực, thôi thì đợi về sau từ từ mưu tính.
"Sao vậy? Tam nha đầu bất mãn với cách xử trí của ta?" Lão phu nhân nhíu mày không vui hỏi.
"Xin mẫu thân yên tâm, con dâu một hồi sửa sang lại thật tốt sẽ mang đến chỗ đại tiểu thư trả lại." Lâm thị nhanh chóng đứng dậy. Trong lòng tràn đầy phẫn nộ, tay gắt gao nắm chặt khăn tay, chưa dám lộ ra một tia không vui nào, phụ họa nói.
"Mẫu thân, sao lại trả tất cả cho nàng ta? Những cái đó đều là vật mà con yêu thích." Hạ Hầu Yên xê dịch về phía mép giường, gắt gao nắm chặt ống tay áo Lâm thị.
"Yên Nhi, những món đồ này vốn là của đại tỷ ngươi, ngươi mang đi rồi bây giờ phải trả lại hết." Lâm thị vì ái ngại với sự có mặt của lão phu nhân tại đây nên chỉ đành tinh tế khuyên giải.
"Sương nha đầu, ngươi bồi tổ mẫu trở về." Lão phu nhân không muốn ở lại đây xem Lâm thị diễn trò, dứt khoát kêu Hạ Hầu Sương cùng rời đi.
"Tổ mẫu cẩn thận một chút." Hạ Hầu Sương dìu lão phu nhân đi ra ngoài.
"Xin phu nhân an bài người dưới nhanh chóng sửa lại những món trang sức này, lão nô còn phải về sớm phục mệnh lão phu nhân." Trần ma ma nhếch mép nói với Lâm thị.
Lâm thị hít sâu vào một hơi thật mạnh, miễn cưỡng ức chế cảm xúc của mình xuống, hướng ra ngoài kêu một tiếng: "Người đâu."
Ngọc Dung cùng Ngọc Hà nghe gọi liền nhanh vào, Lâm thị chỉ vào bàn trang sức của Hạ Hầu Yên nói: "Các ngươi đem những món đồ trên bàn trang điểm của tam tiểu thư cùng mấy món trang sức trong nhà kho lên, đi theo Trần ma ma đưa đến viện đại tiểu thư."
"Hai người các ngươi, cái này, chỗ này, đều mang đi." Trần ma ma giơ tay chỉ huy hai người họ.
"Lão bà này, chủ của ngươi còn đang ở đây, các ngươi lại dám, hai tiện tì này dừng tay cho ta!" Hạ Hầu Yên tức muốn hộc máu.
Ngọc Dung cùng Ngọc Hà dừng tay một chút nhìn nhau, Lâm thị cả giận nói: "Nhìn cái gì? Còn không nhanh lên!"
Hai người sợ tới mức không dám dừng tay lại.
Đối với tiếng la mắng của Hạ Hầu Yên, Trần ma ma xem như không nghe thấy, chỉ đứng một bên vẻ mặt hiện nét vô tình, nhìn hai người Ngọc Dung Ngọc Hà thu dọn trang sức.
Trần ma ma là lão gia nhân bên cạnh lão phu nhân, toàn bộ trên dưới hầu phủ không ai dám lên tiếng bất kính, ngay cả nhị lão gia ngày thường cũng phải tôn trọng. Hiện tại lại bị một thứ xuất tiểu thư chỉ vào mũi mắng mỏ, trong lòng tất nhiên có giận, nhưng rốt cuộc chủ tớ có khác nên chỉ có thể khẽ cắn môi nuốt xuống cục tức này.
Ở trong lòng thầm than gia giáo của Lâm thị, tuy ngày thường hành sự chưa từng có quá nhiều sai lầm, nhưng về mặt giáo dục thì Lâm thị vẫn là có khuyết điểm, đúng là xuất thân từ gia đình bình dân thì khó mà gánh nổi trọng trách quản giáo của hầu phủ. Xem ra mình phải nói với lão phu nhân, tốt nhất là để lão phu nhân đem tứ thiếu gia đến nơi khác nuôi dưỡng, để Lâm thị không còn cơ hội ra oai.
Một phen tâm tư của Trần ma ma, Lâm thị nếu biết thì không biết trong lòng sẽ dậy thêm bao nhiêu gợn sóng gió.
Hạ Hầu Yên ngồi ở mép giường lắc đầu, giận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt thành giường mắng, Lâm thị nhìn một cái không kịp ngăn lại, Hạ Hầu Yên đã từ trên giường ngã xuống dưới, "A, chân ta, mẫu thân, đau quá..."
Lâm thị sợ tới mức thét to: "Yên Nhi, người đâu, mau đi kêu Lâm đại phu!"
"Tam tiểu thư." Ngọc Dung cùng Ngọc Hà nhanh chóng buông đồ vật trong tay xuống, vội vàng đến mép giường nâng Hạ Hầu Yên dậy. Hạ Hầu Yên hung tợn dùng bàn tay cào qua mặt của Ngọc Dung và Ngọc Hà, hai người họ không dám lảng tránh, trong nháy mắt trên mặt hiện lên mấy cái dấu ngón tay.
Hạ Hầu Yên sau khi đánh xong vẫn chưa hả giận, mắng nhiếc: "Hai con tiện nhân các ngươi, có phải muốn chọc tức ta không, chờ ta khỏe lại xem ta dạy dỗ các ngươi ra sao!"
Lâm thị lôi cánh tay Hạ Hầu Yên, hô lớn: "Yên Nhi, đừng nói nữa, mau nằm lên giường, còn hai người các ngươi nữa, nhanh đỡ tam tiểu thư lên."
Mọi người ba chân bốn cẳng đem đỡ Hạ Hầu Yên dậy, một lần nữa đặt lại trên giường.
Lâm đại phu nghe tiểu nha hoàn thông báo, không dám chậm trễ, cầm lấy hòm thuốc chạy nhanh đến, sau khi bôi thuốc thì nói với Lâm thị: "Tam tiểu thư cần phải tịnh dưỡng, ngàn vạn không được xuống giường, nếu cứ cử động lung tung như vậy, chân tiểu thư chỉ sợ đại la thần tiên cũng khó cứu."
"Được được, đa tạ Lâm đại phu." Sau khi tiễn Lâm đại phu, Lâm thị xoay người ôm lấy Hạ Hầu Yên trên giường khóc nói: "Yên Nhi, ngươi đừng dọa mẫu thân, ngươi yên ổn tịnh dưỡng được không, mấy món trang sức này cứ trả đi, chờ ngươi khỏe lại, mẫu thân vì ngươi cho người làm mấy bộ trang sức khác."
Hạ Hầu Yên lăn lộn một hồi cũng thấm mệt, được Lâm đại phu bôi thuốc nhè nhẹ lạnh lạnh, chân cảm giác không quá đau. Chính mình cũng biết dù mình làm thế nào thì tổ mẫu cũng không thu hồi mệnh lệnh, mà mẫu thân cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của tổ mẫu, chỉ phải nhắm mắt không trả lời lại Lâm thị.
Lâm thị thấy tình cảnh này, hướng về phía Ngọc Dung Ngọc Hà ra hiệu bảo hai người nhanh tay một chút, hai người họ sau khi thu dọn xong thì ôm hộp trang sức, thi lễ với Lâm thị rồi ra ngoài.
Trần ma ma không nhanh không chậm nói: "Vậy lão nô cáo lui về phục mệnh đại tiểu thư và lão phu nhân."
"Mau bảo họ cút cho ta, cút đi..." Nghe được Trần ma ma nói, hai mắt Hạ Hầu Yên mở một chút, đôi tay nắm chặt thành giường, kêu lên chói tai la hét.
"Yên Nhi, nữ nhi của ta, Trần ma ma, ngươi mau mau lui xuống đi." Lâm thị đau lòng chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay Hạ Hầu Yên, e sợ một lần nữa nàng lại bị thương.
Chờ Trần ma ma đi rồi, Lâm thị khuyên giải nói: "Yên Nhi, ngươi nghe mẫu thân nói, ngươi hiện tại không được ồn ào nữa, vết thương trên chân mới quan trọng, những món trang sức đó mẫu thân sẽ làm cho nàng ta ngoan ngoãn đưa tới chỗ ngươi lần nữa, ngươi tạm thời nhẫn nại mấy ngày, nghe lời đại phu mà dưỡng thương cho tốt."
Hạ Hầu Yên nghe Lâm thị nói thế, liền xốc dậy tinh thần: "Mẫu thân, người chuẩn bị làm như thế nào?"
"Những việc này cứ giao mẫu thân xử lý, ngươi cũng đừng quản cho phí công. Mau, uống thuốc trước đã." Đón lấy chén thuốc tiểu nha hoàn đưa qua, bón cho Hạ Hầu Yên.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, Hạ Hầu Yên ngay sau đó chìm vào giấc ngủ, Lâm thị lại âm thầm suy tư, sự tình những ngày này phát sinh quá quỷ dị rồi.
Đầu tiên là Vương ma ma bị trách đánh, hiện tại là Yên Nhi của mình bị thương, nhìn như hai việc không hề có liên hệ, nhưng mà đều cùng Hạ Hầu Sương có liên hệ mà ra.
Nha đầu này từ chùa miếu trở về thì hành vi có chút dị thường, bản thân mình lại không nhìn ra được điểm kỳ quái ở đâu, hôm nay nhìn như là chuyện Yên Nhi bị thương, nhưng thật ra là chuyện Hạ Hầu Sương đến đòi lại đồ vật trở về.
Nếu nói việc Yên Nhi bị thương cùng Hạ Hầu Sương vô can, bản thân Lâm thị như thế nào cũng không tin được, chỉ tiếc hai đại nha hoàn bên cạnh Yên Nhi đều bị đánh chết, bằng không có thể hỏi một chút tình hình lúc đó, để xem xem có thể tìm được dấu vết gì để lại hay không.
Lâm thị có chút ảo não, nhìn Hạ Hầu Yên đang nằm trên giường thầm nghĩ: Chỉ có thể chờ Yên Nhi tỉnh lại rồi kỹ càng hỏi.