Tiếng Hạ Hầu Yên thống khổ rêи ɾỉ từ thân dưới mấy nha hoàn truyền đến, Hạ Hầu Sương ở một bên vội vàng nói: "Tam muội ngươi không sao chứ? Các ngươi mau đứng lên, mau dìu tam tiểu thư đứng dậy."
Xuân Nha thuận thế kéo thân người Văn Trúc sang một bên, Xuân Thiền lại giống như một tay xách một con gà nhỏ, đem Văn Tú đang đè trên người Hạ Hầu Yên kéo dậy.
"Hai đồ tiện nhân các ngươi." Hạ Hầu Yên lại đang đau nên nổi giận: "Ai da! Đau chết chân ta rồi! Đau quá a."
"Mau, đem đỡ tam muội nằm lên giường đi, hai người các ngươi mau đi mời đại phu đến." Hạ Hầu Sương vội vã liên thanh phân phó xuống.
Nghe được tin tức, Lâm thị vào nhà liền nhìn đến Hạ Hầu Yên đang nằm trên giường ôm chân, không ngừng thống khổ thét chói tai. Nàng ta sốt ruột tiến lên vội hỏi đến: "Yên Nhi, ngươi làm sao vậy? Bị thương ở chỗ nào?" Lại quay đầu quát lớn nói: "Đại phu đâu? Đại phu sao vẫn còn chưa tới?"
Hạ Hầu Yên nhìn thấy Lâm thị càng khóc càng hung hãn: "Mẫu thân, chân ta có phải bị chặt đứt rồi không, đau quá a..."
"Phu nhân, phu nhân, đại phu tới." Âm thanh lanh lãnh của tiểu nha hoàn bẩm báo Lâm đại phu đến.
Lâm đại phu năm mươi tuổi có thừa, vốn là đại phu lang bạt trên giang hồ, vì một lần xem bệnh cho lão phu nhân, được lão phu nhân nhìn trúng y thuật, liền cực lực giữ lại trú tại hầu phủ.
Lâm đại phu sau khi xem mạch, ra hiệu bảo tiểu nha hoàn tiến lên xem xét thương thế, tiểu nha hoàn xem xong rồi hồi bẩm: "Chân đã sưng đỏ một mảnh."
Lại dựa theo sự chỉ thị của Lâm đại phu mà nhẹ nhàng ấn, còn chưa dùng sức thì Hạ Hầu Yên đã bắt đầu tru lên đau đớn khó nhịn.
Lâm thị vội vàng nói: "Lâm đại phu, chân Yên nhi thế nào rồi?"
Lâm đại phu sau khi kê xong đơn thuốc, châm chước nói: "Chân của tam tiểu thư chỉ sợ là bị thương tới xương cốt, dựa theo phương thuốc này trước tiên cứ sắc thuốc, ta ở đây thoa một ít thuốc xoa ngoài da cho tam tiểu thư, trong lúc này yêu cầu phải tĩnh dưỡng không cần xuống giường đi lại, xem xem khi nào khôi phục ta sẽ điều chỉnh phương thuốc tiếp."
"Mẫu thân, chân ta có phải bị đứt xương cốt hay không? Đều là tại hai tiện nha đầu này làm hại, nhanh đem hai nha đầu này kéo xuống đánh loạn côn chết!" Hạ Hầu Yên nghe Lâm đại phu nói xong, tức muốn hộc máu, chỉ vào Văn Trúc cùng Văn Tú quát.
"Tiểu thư oan uổng quá, là Văn Trúc đẩy nô tì, nô tì mới té ngã." Văn Tú chỉ vào Văn Trúc nói.
"Tiểu thư tha mạng, nô tì không biết vì sao lại bị té ngã, nô tì không phải cố ý." Văn Trúc dập đầu xuống đất liều mạng xin tha, trong chốc lát trên đầu đã bị sưng đỏ.
"Kéo xuống, đánh chết, đánh chết!" Hạ Hầu Yên giờ phút này cái gì cũng nghe không lọt tai, chỉ một mặt kêu la.
"Được, được rồi, nữ nhi của ta, ngươi đừng lộn xộn, giao cho mẫu thân xử lý." Lâm thị vừa đau lòng vừa sợ hãi sự nổi nóng của Hạ Hầu yên sẽ lần nữa làm chân bị thương nên nhanh khuyên giải an ủi nói.
"Người đâu, kéo hai nha đầu này ra ngoài đánh chết!" Từ ngoài cửa xuất hiện mấy bà tử thô kệch, tiến lên lôi Văn Trúc cùng Văn Tú đi ra ngoài.
"Tiểu thư tha mạng a." Không đợi hai người họ lại phát ra tiếng lần nữa, đã bị mấy bà tử bịt miệng.
Văn Trúc khi lướt qua bên người Hạ Hầu Sương, ý đồ duỗi tay muốn kéo váy áo Hạ Hầu Sương, bị một bà tử cho một bạt tay rồi lôi nàng ta ra ngoài.
Hạ Hầu Sương lạnh lùng nhìn một màn này vẫn không động lòng, kiếp trước bản thân cùng Trần Thuỵ lén lút gặp gỡ lần hai, chính là Văn Trúc này lặng lẽ gọi tất cả mọi người đến bắt gặp, lúc này mối quan hệ giữa nàng cùng Trần Thuỵ mới bị bại lộ trước mặt mọi người.
Văn Tú lại càng không thể tha thứ, nàng ta đem vật phẩm trộm được bỏ vào bọc để vào phòng của Xuân Thiền, vu hãm Xuân Thiền ăn trộm, lúc này Lâm thị mới có lý do đem Xuân Thiền đuổi đi ra ngoài, khiến Xuân Thiền phải chịu cảnh lưu lạc giang hồ.
Tay Hạ Hầu Sương trong ống tay áo nắm chặt gắt gao, kiếp này sẽ không bao giờ để những việc này xảy ra!
Thúy Trúc Hiên người người gà chó nháo nhào một trận, có người đem chuyện bẩm báo với Trần ma ma, Trần ma ma không dám chậm trễ chạy nhanh chuyển lời bẩm đến lão phu nhân.
"Xương mắt cá chân gãy? Chúng ta đi xem." Lão phu nhân kinh ngạc, sau một lúc đã bình tĩnh trở lại, đứng dậy chuẩn bị đi đến Thúy Trúc Hiên, Trần ma ma thấy thế chạy nhanh tiến lên đỡ.
Chờ lão phu nhân cùng một đám người tới Thúy Trúc Hiên rồi, trước hết đã nghe đến âm thanh của trận bản tử vọng lại, ngoài sân bốn phía các nha hoàn và mấy bà tử đang quỳ. Người đang ở chịu trượng hình chính là hai đại nha hoàn bên người Hạ Hầu Yên, nhìn hai người họ thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Lão phu nhân không vui, lắc lắc đầu, vào bên trong phòng. Hạ Hầu Sương nhìn thấy lão phu nhân tới, chạy nhanh tiến lên một bước đỡ: "Tổ mẫu, sao người lại tới đây?"
"Ta nghe nói tam nha đầu bị thương ở chân, sao lại thế này?" Lão phu nhân nhìn Hạ Hầu Yên đang nằm trên giường mà miệng không ngừng chửi bậy, bà phẫn nộ lớn tiếng quát lớn: "Câm mồm, đường đường là tiểu thư hầu phủ, lại giống một người đàn bà đanh đá ngoài phố phường!"
Hạ Hầu Yên ngẩng đầu, nước mắt tung hoành ủy ủy khuất khuất, khóc kêu: "Tổ mẫu."
Lão phu nhân chưa để ý tới Hạ Hầu Yên, quay đầu nhìn về phía Lâm đại phu hỏi: "Lâm đại phu, chân của tam nha đầu thế nào?"
Lâm đại phu đứng dậy nói: "Bẩm lão phu nhân, tam tiểu thư bị ngoại lực khiến mắt cá chân bị lệch sai vị trí, đã dùng thuốc thoa ngoài da rồi, trong lúc này nên yên tĩnh nằm nghỉ chớ có xuống giường, dùng theo phương thuốc mà lão phu kê, hẳn là không quá đáng ngại."
"Được, làm phiền Lâm đại phu." Lâm đại phu y thuật cao siêu, bản thân bà tương đối tín nhiệm, nghe nói như vậy, lão phu nhân yên tâm gật gật đầu.
"Không dám." Lâm đại phu lại lần nữa chắp tay đáp lễ.
Hạ Hầu Sương dìu lão phu nhân đi đến bên mép giường, lão phu nhân nhìn Lâm thị đang ngồi bên mép giường lau nước mắt, hỏi: "Tam nha đầu hôm nay làm cái gì? Vì sao lại bị thương như vậy?"
"Chuyện này, con dâu cũng không biết, đại tiểu thư, sao hôm nay ngươi lại đến Thuý Trúc Hiên?" Lâm thị có chút hồ nghi.
"Ta mang đến cho tam muội muội một ít điểm tâm, cùng muội muội thảo luận thêu thùa, sau khi ra ngoài thì muội muội không cẩn thận té ngã lên mặt đất, sau đó hai nha hoàn này lại vội vàng cùng nhau chạy đến định đỡ tam muội, nhưng không biết sao cả hai cùng lúc té lên người tam muội, lúc này tam muội mới bị thương đến chân." Hạ Hầu Sương không nhanh không chậm đem sự tình trải qua thuật một lần.
Lâm thị chỉ cảm thấy quá mức vừa khéo, Hạ Hầu Sương chính là gần nhất lúc Yên Nhi bị thương, chuyện này muốn nói không kỳ lạ cũng thật khó tin.
"Là đại tỷ, là đại tỷ đẩy con, đại tỷ đẩy con, con mới té ngã, tổ mẫu, người phải vì con làm chủ a." Hạ Hầu Yên đột nhiên phát ra tiếng, chỉ vào Hạ Hầu Sương hung tợn nói, nói xong lại khóc lớn.
Lão phu nhân quay đầu nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Hầu Sương, sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Sương nha đầu, tam nha đầu nói là sự thật sao?"
Hạ Hầu Sương buông tay lão phu nhân ra, sau khi thi lễ, thần sắc tự nhiên nói: "Thỉnh tổ mẫu minh giám, cháu gái chưa bao giờ làm việc này, con cũng không rõ vì sao tam muội nói như vậy."
"Con chỉ là đến đây đưa điểm tâm, thuận tiện đến nhìn tam muội thêu thùa một chút. Chính tam muội cũng đi bên cạnh con, chúng con cùng nhau đi ra ngoài, khi không cẩn thận mới té ngã, lúc ấy trong phòng đông người, đều có thể vì con làm chứng."
Lại mặt hướng sang Hạ Hầu Yên lạnh lùng nói: "Ta ngày thường đối với ngươi yêu thương có thừa, ngươi vì sao hôm nay muốn đem chuyện bản thân mình bị thương mà đẩy trách nhiệm lên người ta?"
Bị lời nói liền mạch một phen, Hạ Hầu Yên chột dạ hơi hơi hé miệng, chưa đem phản bác nói ra, cũng chính không biết vì sao mình lại bị thương, không nghĩ đến nhìn Hạ Hầu Sương thì không phát hiện ra điều gì.
Sau một hồi buồn bực liền kêu lên: "Chính là ngươi, không phải ngươi thì là ai, vì cái gì mà lúc ngươi gần ta thì chân ta lại bị thương?"
"Yên Nhi nói có lý, ngày thường đều rất tốt, vì sao gần đại tiểu thư thì chân Yên Nhi liền bị thương." Lâm thị cũng biểu hiện ra nghi vấn trong lòng, phụ họa nói.