Xuân Thiền tiến lên xem xét: "Phải doạ như vậy mới được." Quay đầu về phía Hạ Hầu Sương nói: "Tiểu thư, chúng ta dọa nàng ta ngất rồi."
Hạ Hầu Sương áp chế lửa giận của mình xuống, ngữ khí lạnh băng nói: "Nhát gan như vậy, rốt cuộc tam muội cho nàng ta thứ gì tốt mà mạo hiểm làm nội gián như vậy, mau dùng nước làm tỉnh nàng ta!"
Tiểu Thúy tỉnh lại, trước mắt lại thấy năm con rắn hoa đong đưa qua lại, chuẩn bị ngất xỉu thêm lần nữa, bên tai truyền đến âm thanh của Hạ Hầu Sương: "Ngươi cứ thử ngất xỉu lần nữa, ta liền đem năm con rắn này thả lên người ngươi."
Tiểu Thúy một phen sợ hãi, quỳ gối bên người Hạ Hầu Sương khóc lóc kể lể: "Xin tiểu thư tha mạng, nô tì không dám nữa."
Hạ Hầu Sương lạnh lùng nói: "Tam muội rốt cuộc sai ngươi làm chuyện gì?"
Tiểu Thúy dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, "Tam tiểu thư sai nô tì chú ý ngày thường đại tiểu thư làm gì, cùng người nào qua lại."
Hạ Hầu Sương truy vấn nói: "Còn có gì khác nữa không?"
Tiểu Thúy cuống quít lắc đầu: "Không có, xin tiểu thư tha mạng."
Hạ Hầu Sương hừ một cái, tức giận nói: "Nàng ta cho ngươi thứ gì tốt? Đáng giá thế nào để ngươi bán mạng?"
"Tam tiểu thư thưởng cho nô tì một đôi vòng tay. Nô tì chỉ qua qua chỗ tam tiểu thư có một vài lần, xin tiểu thư minh giám, về sau sẽ không dám nữa." Tiểu Thúy ngẩng đầu, đáng thương xin tha.
Xuân Nha vừa nghe liền nổi giận mắng: "Một đôi vòng tay đã mua chuộc được ngươi? Đồ tiện tì kiến thức hạn hẹp."
Tiểu Thúy bị mắng thì âm thầm khóc, không dám nói tiếp.
"Đứng lên đi, ta có một chuyện muốn ngươi đi làm, nếu làm tốt, toàn bộ chuyện trước kia ta đều bỏ qua, hơn nữa ta sẽ cho ngươi một chút bạc, xóa bỏ khế bán mình để ngươi về nhà. Nếu làm không tốt, khế bán mình của ngươi vẫn còn ở chỗ ta, đến lúc đó xử trí ngươi như thế nào, cũng không phải do tam muội định đoạt."
Tuy rằng lời nói của Hạ Hầu Sương trước sau như một, không giận nhưng tự phát ra uy thế, làm sau lưng Tiểu Thúy ứa mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ, liên thanh đáp: "Tiểu thư sai nô tì làm gì, nô tì nhất định làm được."
Hạ Hầu Sương bảo Lục Hồ đem cây trâm ra rồi nói: "Ngươi đem cây trâm này, tìm cơ hội bỏ vào hộp trang sức của tam muội, đừng để bị phát hiện."
Lục Hồ đem ra cây trâm mà lần trước Hạ Hầu Yên thèm thuồng đưa cho Tiểu Thúy.
Đôi tay Tiểu Thúy khẽ run run, chỉ đành căng da đầu tiếp nhận, chuyện tới nước này, chỉ có thể dựa theo đại tiểu thư nói mà làm. Bằng không nếu bị bán đi, cũng không biết bán tới nơi nào, bán được tới gia đình giàu có còn được, nếu bán vào thanh lâu, thì cả đời này coi như xong.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm theo những gì ta nói, ta tự sẽ cho ngươi tiền bạc, để ngươi bình yên vô sự rời đi." Hạ Hầu Sương nhìn ra vẻ mặt khủng hoảng của Tiểu Thúy, lấy lời hứa hẹn.
Tiểu Thúy chỉ phải gật đầu, đưa ra gương mặt tươi cười còn khó coi hơn so với lúc khóc, nói với Hạ Hầu Sương: "Xin tiểu thư yên tâm, nô tì biết nên làm như thế nào."
Sau khi Tiểu Thúy cáo lui, Xuân Nha không yên tâm hỏi: "Tiểu thư, nàng ta sẽ nghe theo người nói mà làm sao?"
Hạ Hầu Sương hừ nhẹ một tiếng: "Chẳng lẽ nàng ta còn lựa chọn nào khác?"
Xuân Nha phụ họa nói: "Cũng phải, ai bảo nàng ta không làm người tốt mà một hai làm nội tặc, phải nên có trừng phạt!"
Theo thường lệ mỗi tối, Hạ Hầu Sương đến Duyên Hạc Đường, bồi lão phu nhân dùng bữa.
Khi đến thì Trần ma ma đã chờ ở cửa, nhìn thấy Hạ Hầu Sương thì cười nói nói: "Lão phu nhân nhắc mãi đại tiểu thư một hồi rồi, đại tiểu thư mau vào phòng đi."
"Sương nha đầu tới rồi à!" Lão phu nhân cười tủm tỉm ngồi trên ghế cẩm cạnh bàn chỉ chỉ: "Ngồi đi."
"Tổ mẫu hôm nay vẫn khỏe ạ?" Hạ Hầu Sương sau khi ngồi xuống liền vấn an.
Sau khi từ chùa miếu trở về, cơ hồ mỗi tối đều đến Duyên Hạc Đường bồi tổ mẫu dùng bữa, mối quan hệ cùng tổ mẫu cũng từ từ thân mật.
Lão phu nhân mặc dù tuổi tác lớn nhưng không quá khó tính, tổ tôn hai người một hỏi một đáp, tuy rằng chỉ là những câu thoại hàng ngày nhưng lão phu nhân đã cảm thấy vui mừng.
Hạ Hầu Sương là cháu gái đích trưởng, lại để bên người nuôi dưỡng mấy năm, cảm tình của bà đối với Hạ Hầu Sương tương đối khá yêu thích.
Chỉ tiếc là sau khi Hạ Hầu Sương lớn lên lại cùng bà trở nên xa lạ, ai ngờ lần này sau khi trở về dường như thay đổi một người, không nói đến tính tình trở nên kiên nghị quyết đoán, mỗi ngày đều tới Duyên Hạc Đường bồi mình dùng bữa tối.
Trong bữa cơm, Hạ Hầu Sương nhặt nhạnh một số chuyện thú vị, làm cho lão phu nhân thoải mái cười to, ăn nhiều hơn nửa chén cơm.
Trên đường về Bích Sọt Hiên, Xuân Nha nói: "Tiểu thư, nghe Xảo Ngữ nói, sáng sớm hôm nay, phu nhân ngồi xe ngựa trở về Lâm phủ."
Xảo Ngữ nghe được tin tức này từ miệng Ngọc Hà truyền tới. Trong lòng Ngọc Hà vì cảm kích Xảo Ngữ tương trợ lần trước, thường đem chuyện của Lâm thị truyền tin cung cấp cho Xảo Ngữ.
"Trở về Lâm phủ..." Hạ Hầu Sương suy tư, ngẫm nghĩ Lâm thị biết hôm chính mình cùng Hạ Hầu Yên nói chuyện, nàng ta hẳn là ngồi không yên, nên mới về nhà mẹ đẻ cùng đại ca mình thương nghị.
Dựa theo thời gian tính tới, kiếp trước nhìn thấy Trần Thuỵ lần thứ hai chính là vào ngày sinh thần của tổ mẫu, kiếp này nếu không có gì thay đổi chính là ngày hôm ấy. Tính ra sinh thần của tổ mẫu còn hai tháng nữa sẽ đến, ý nghĩ trong đầu Hạ Hầu Sương chợt lóe, lần này nhất định phải khiến cho Lâm thị tự lãnh hậu quả!
Ngày thứ hai sau khi ngủ trưa, Hạ Hầu Sương dẫn theo Xuân Thiền cùng Xuân Nha, mang theo một hộp đồ ăn, chủ tớ ba người đi đến Thuý Trúc Hiên của Hạ Hầu Yên.
Bên ngoài bức tường toàn bộ được quét màu trắng, điểm xuyến hàng trúc xanh, không gian bao trùm bởi nhiều loài hoa. Trong viện điểm xuyến sơn giả, thỉnh thoảng có tiếng bước chân cực nhẹ của tì nữ trong viện xuyên qua, nhìn thấy ba người Hạ Hầu Sương vội ngồi dậy thi lễ.
Sau khi Văn Tú vào bẩm báo thì Hạ Hầu Sương bước vào trong phòng, bên trong bày biện tinh mỹ hoa lệ, bộ bàn ghế thượng tinh tế được làm từ gỗ đàn tốt nhất có khắc vài hoa văn không giống nhau, tỏa ra nét tinh tế dịu dàng của nữ nhi.
Bên cửa sổ này trí một số đồ bách bảo, đều là đồ sứ tinh mỹ quý giá, trên tường còn treo mấy bức tranh cổ. Xem ra những thứ này đều do Lâm thị chọn không ít đồ tốt trong kho mang đến Thuý Trúc Hiên.
"Hôm nay sao tỷ tỷ lại có nhàm rỗi mà đến chỗ này của ta." Tuy rằng Hạ Hầu Yên có chút nghi hoặc ý đồ của Hạ Hầu Sương khi đến, nhưng chưa từng biểu hiện ra bất cứ điều gì dị thường. Nàng ta lôi kéo tay Hạ Hầu Sương như một màn trước sau thân thiện, tựa hồ như tỷ muội chưa bao giờ phát sinh điều hiềm khích.
Mặt Hạ Hầu Sương lộ ra ý cười, bảo Xuân Nha đem hộp thức ăn mở ra: "Ta nhớ rõ muội muội thích ăn điểm tâm do Xảo Ngữ làm, hôm nay Xảo Ngữ làm được một ít, ngươi tới nếm thử xem."
"Vậy ta đa tạ tỷ tỷ." Xuân Nha chạy nhanh mang lên, Hạ Hầu Yên cho tay vào lấy ra một miếng, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng cắn rồi khen ngợi: "Tay nghề của Xảo Ngữ này càng ngày càng tốt."
"Muội muội đang thêu cái gì?" Hạ Hầu Sương nhìn xuyên qua tấm rèm châu hướng đến hướng đến một bộ thêu thùa được đặt ở phòng ngủ, là một bức họa mẫu đơn đồ đã hoàn thành hơn phân nửa, mẫu đơn như toả ra hương sắc lệ, dịu dàng như thật.
Hạ Hầu Sương xem xong không khỏi khen: "Tay nghề của muội muội quả rất tốt, cây mẫu đơn này trong tay ngươi sống động như thật."
Hạ Hầu Yên cong môi cười: "Không dám nhận lời khen của tỷ tỷ, tỷ tỷ thêu mới là nhất đẳng, lần trước thêu hoa mai tuyết, muội muội vẫn luôn muốn nhìn ngắm lần nữa."
Hạ Hầu Sương ngẩng đầu cười khẽ: "Này có gì khó, ngày khác ta làm xong bảo Xuân Nha đưa tới cho ngươi là được."
Hai người dứt lời chuẩn bị dời bước ra ngoài thì Xuân Thiền nhắm chuẩn cơ hội lặng lẽ vươn tay, đem một viên trân châu đánh lên phía huyệt trên đùi Hạ Hầu Yên.
Trong khoảng thời gian này Xuân Thiền đi theo Vương Xung tập võ, võ công ngày càng tiến bộ, nhận biết vị trí điểm huyệt tất nhiên dễ như trở bàn tay.
Chân Hạ Hầu Yên mềm nhũn lảo đảo về phía trước, bước được vài bước thì vừa vặn nhào vào bàn trang điểm, trang sức trong hộp bị văng ra tản khắp nơi. Theo sau vài tiếng vang là tiếng của hoa trân châu rơi xuống.
Bên ngoài phòng, Văn Tú cùng Văn Trúc cong môi kêu tiểu thư, kinh hoảng thất thố chạy về phía Hạ Hầu Yên, Xuân Nha lặng lẽ vươn một chân dẫm vào một góc váy áo Văn Trúc, Văn Trúc ngã nhào vào phía trước người Văn Tú.
Hai nha hoàn lại trùng hợp lần lượt ngã vào người Hạ Hầu Yên, té nhào ra nền đất, chỉ nghe một tiếng vang răng rắc nhỏ, Hạ Hầu Yên kêu rên nói: "A, chân của ta."
Vừa thấy tình hình này, Xuân Thiền lên giọng kêu la: "Tam tiểu thư, người không sao chứ?"
Ngày thường giọng Xuân Thiền cũng lớn, giọng vừa rống một hồi thì toàn bộ người trong viện đều nghe được, nhất thời nghe được tiếng chúng người hầu vọng lại, một nha hoàn mà Lâm thị phái đến nơi này chuồn ra ngoài hướng về phía viện của Lâm thị mà báo tin.