Hạ Hầu Yên đi vào sân viện Lâm thị, vào trong phòng, chỉ thấy Lâm thị đang ngồi ngay ngắn trước bàn xem sổ sách.
Hạ Hầu Yên lửa giận một bụng, thở phì phì kêu la: "Mẫu thân, người còn tâm trạng xem sổ sách, nữ nhi của người bị người khác khi dễ kìa."
Lâm thị cúi đầu chỉ lo kiểm toán, vẫn chưa ngẩng đầu mà hỏi: "Ai lớn mật như vậy, lại chọc nữ nhi ta nổi giận?"
Hạ Hầu Yên phẫn hận nói: "Còn ai vào đây nữa, chính là Hạ Hầu Sương kia, con vừa từ viện nàng ta về."
Lâm thị vừa nghe lời này, động tác ngừng tay, hỏi: "Bảo ngươi hỏi chuyện, hỏi không ra được manh mối gì à?"
Hạ Hầu Yên thuận tay cầm chung trà lên, nhấp một ngụm nói: "Hỏi cái gì cũng không ra được, nàng ta còn nói nếu con muốn kết bạn với tên nam nhân kia, có thể đến hỏi Vương ma ma. Mẫu thân, người nói xem nàng ta có ý gì? Có phải đã biết gì rồi không?"
Vẻ mặt Lâm thị ngưng đọng, hỏi: "Nàng ta thực sự nói như vậy sao?"
Hạ Hầu Yên buông chung trà trong tay, nghiêm túc gật đầu: "Xác thực vô cùng, nàng ta chính là nói như vậy."
Lâm thị trầm tư một lát rồi nói: "Nha đầu này trở nên thông tuệ từ khi nào?"
"Mẫu thân, chúng ta nên làm như thế nào?"
"Đừng nóng vội, để ta nghĩ đã."
"Ta đã sai người hồi âm cho cữu cữu ngươi rồi, tạo ra cơ hội cho hai người bọn họ gặp nhau một lần nữa, chỉ sợ nha đầu này không dễ dàng bị mắc bẫy nữa."
Lâm thị có chút do dự, sợ biến chuyện khéo trở thành vụng về. "Việc này ta phải về Lâm phủ cùng cữu cữu ngươi thương lượng một chút."
Sáng sớm hôm sau, Lâm thị đã ngồi xe ngựa rời khỏi hầu phủ, nhà mẹ đẻ Lâm thị toạ lạc phía tây kinh thành.
Đi được nửa buổi, gần đến nơi thì xe ngựa rẽ vào một hẻm nhỏ, dừng lại trước cửa. Hai nha hoàn đỡ Lâm thị xuống xe ngựa, Ngọc Dung tiến đến gõ cửa.
"Ai vậy?" Một gã sai vặt với đôi mắt buồn ngủ mông lung mở cửa, vừa thấy Lâm thị liền chạy nhanh tới cười nịnh nọt: "Là cô nãi nãi đã trở về."
Đón Lâm thị vào sân, hắn nhanh như chớp chạy về phía nhà chính, vừa chạy vừa kêu la: "Lão gia, phu nhân, cô nãi nãi đã trở về."
Từ trong phòng, tẩu tử Lâm thị là Lý thị chạy nhanh tới nghênh đón: "Muội muội hôm nay sao lại nhàn rỗi mà trở về, mau vào trong nghỉ ngơi."
Lâm thị nhìn xung quanh không thấy Lâm Hoành Dật thì hỏi: "Đại ca ta đâu?"
"Mau đi kêu lão gia." Lý thị một bên phân phó nha hoàn đi gọi người, một bên giải thích: "Lão gia hiện đang bên chỗ của thϊếp thất Triệu thị."
Nói chuyện một hồi thì đại ca Lâm thị Lâm Hoành Dật đã đến, Lâm Hoành Dật năm nay ba mươi tuổi, ham mê tửu sắc trường kỳ, trên mặt hiện ra một màu xanh lơ không bình thường.
Lâm thị cùng Lâm Hoành Dật vào thư phòng, hắn ngồi xuống rồi hỏi: "Muội muội hôm nay trở về là vì chuyện lần trước?"
Lâm thị oán hận nói: "Phải, Vương ma ma bị đánh bản tử, ta cũng chịu liên lụy bị lão thái bà kia quở trách. Ta đường đường là phu nhân hầu gia, một chút thể diện cũng không cho ta, thật là đáng giận đến cực độ."
"Cái tên Trần Thuỵ kia cũng là không được việc, vì hắn mà tạo cơ hội thật uổng phí, đại ca, ngươi nói chuyện này tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Lâm Hoành Dật an ủi nói: "Ngươi đừng vội, cứ theo lời ta nói mà làm, tạo thêm một cơ hội, cho hai người họ gặp nhau một lần nữa."
Lâm thị nhẹ lay động, nói: "Nha đầu kia sau một chuyến đi lên chùa miếu liền trở nên cảnh giác, chỉ sợ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Vạn nhất để lão phu nhân biết được, thì phiền toái rồi."
Lâm Hoành Dật nham hiểm cười: "Vậy hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cứ trực tiếp làm cho thanh danh của nha đầu này bị hỏng là được."
Lâm thị kinh ngạc nói: "Đại ca, ngươi muốn làm thế nào?"
Đáy mắt Lâm Hoành Dật cười, liếc nhìn Lâm thị một cái, từ từ nói: "Nếu nhớ không lầm thì hai tháng nữa chính là sinh thần của lão phu nhân nhà ngươi."
"Đến lúc đó, ngươi cứ che giấu cho tốt, ta sẽ an bài xuống dưới để Trần Thuỵ lén nhập phủ. Ngươi sai nữ nhi ngươi đến cạnh nàng ta làm mọi cách để tạo ra hiện trường hai người họ lén gặp, bị mọi người chứng kiến tận mắt, không muốn gả cũng phải gả."
Lâm thị giữ chặt khăn tay, nội tâm giao chiến: "Nếu làm như vậy, không phải thanh danh của Yên Nhi cũng bị hủy hoại theo sao?"
"Muội muội à, ngươi đừng lòng dạ đàn bà như vậy. Những lời gièm pha này, trong phủ khẳng định sẽ che lấp để không truyền ra ngoài, bất quá chờ mấy năm sau mọi người đều quên sạch, thanh danh Yên Nhi của chúng ta sợ gì mà không trong sạch?" Lâm Hoành Dật có chút hận sắt không thành thép.
Lâm thị có chút do dự không ngừng, Lâm Hoành Dật quyết định châm thêm một mồi lửa, ý tứ thâm trường nói: "Muội muội, ngươi phải nghĩ sâu rộng một chút, sau này gia sản hầu phủ rơi vào tay Hạ Hầu Sương thì phải làm sao."
Lâm thị nhớ tới lần trước lén nghe hầu gia cùng lão phu nhân nói chuyện, trong nháy mắt lòng liền chấp nhận chủ ý: "Được, sau khi về ta sẽ an bài cẩn thận, không biết là tên Trần Thuỵ kia đã biết chưa?"
Lâm Hoành Dật tràn đầy tin tưởng nói: "Trần Thuỵ người này ham phú quý, vì có thể hưởng thụ vinh hoa nên chắc chắn sẽ nghe theo chúng ta an bài, hiện tại hắn là người tốt nhất được chọn."
Sau khi cùng đại ca thương nghị, Lâm thị giống như được uống một viên thuốc an thần. Khi rời khỏi Lâm phủ, tưởng tượng sắp đến sẽ loại bỏ được cái đinh trong mắt Hạ Hầu Sương này, mà trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.
Nội viện Bích Sọt Hiên.
Nha hoàn Tiểu Thúy theo Xuân Nha đi vào, thi lễ nói: "Tiểu thư, người cho gọi nô tì?"
Hạ Hầu Sương cầm một quyển du ký, cúi đầu xem kỹ vẫn chưa để ý tới.
Tiểu Thúy nghe Xuân Nha nói tiểu thư tìm mình, có chút thấp thỏm bất an, vào nhà sau khi thỉnh an không được hồi âm, thật sự không nhịn được mà trộm ngắm một hồi.
Chỉ thấy Xuân Nha cùng Lục Hồ đứng bên cạnh tiểu thư không lên tiếng. Nhìn thấy tiểu thư ngẩng đầu nhìn, hai đôi mắt đồng thời nhìn qua, Tiểu Thúy sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu.
"Tiểu Thúy, ngươi là người ở đâu? Trong nhà còn những ai?" Tiếng nói Hạ Hầu Sương thanh lãnh vang đến phía trước người Tiểu Thúy.
Tinh thần Tiểu Thúy chấn động, nhanh chóng đáp: "Nô tì là người huyện Sơn Hà, trong nhà còn cha mẹ cùng một huynh trưởng và hai muội muội."
Hạ Hầu Sương tiếp tục truy vấn: "Vì sao ngươi lại vào phủ?"
"Hồi tiểu thư, ba năm trước đây, quê nhà nô tì gặp đại nạn không thu hoạch được, bị cha mẹ bán vào hầu phủ. Chỉ vì nô tì lúc ở nhà thường làm việc nặng nhọc, mới bị sai đến chỗ tiểu thư làm nha hoàn phòng giặt."
Hạ Hầu Sương lại hỏi: "Ngươi ở trong phủ có bị người nào trách móc nặng nề với ngươi không?"
Đôi mắt Tiểu Thúy quay tròn đảo tới đảo lui, cẩn thận đáp: "Nô tì ở trong phủ ăn no mặc ấm, còn có tiền tiêu hàng tháng, so với lúc còn ở nhà thì thoải mái hơn nhiều."
"Nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn làm nội gián cho Thuý Trúc Hiên?"
Hạ Hầu Sương lạnh lẽo hỏi chuyện, giống như một viên đá chìm xuống hồ, trong lòng Tiểu Thúy âm trầm dâng từng cuộn sóng, nàng hoảng loạn đáp: "Nô tì... Nô tì chưa từng làm."
Hạ Hầu Sương đưa mắt ra hiệu cho Xuân Nha, Xuân Nha đi đến trước mặt Tiểu Thúy, âm thanh tàn khốc nói:
"Tiện tì này ngươi còn không mau nói thật! Buổi tối ngươi lén lút đến Thuý Trúc Hiên, cho rằng người khác không biết sao? Mau thành thật để da thịt không phải chịu khổ!"
Tiểu Thúy sợ tới mức chạy nhanh tới quỳ xuống xin tha: "Tiểu thư, tha mạng, nô tì chỉ là đến tìm Văn Tú bên cạnh tam tiểu thư, quan hệ cá nhân của chúng nô tì rất tốt, thường xuyên thỉnh giáo một ít may vá kim chỉ, thật sự không có gì khác."
"Ngươi không nói thật đúng không?" Xuân Nha giương giọng kêu lên: "Xuân Thiền."
Xuân Thiền vẫn luôn ở ngoài cửa chờ sẵn, nghe tiếng gọi liền đẩy cửa bước vào. Trong tay cầm một cái tráp, bên trong gồm năm sáu con rắn hoa đang giãy giụa, lè lưỡi.
Xuân Thiền đến trước mặt Tiểu Thúy quơ quơ, Tiểu Thúy sợ tới mức hai mắt không chớp, một phen ngã quỵ trên mặt đất.