Chương 1: Trọng sinh

Ánh nắng rải rác chậm tiến vào thiện phòng tối tăm, như cố gắng xua tan mật thất lạnh lẽo. Trong thiện phòng chỉ có một thiếu nữ độ chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi, chỉ là quanh thân nàng lại toả ra khí chất như một lão bà phong sương.

Đôi mắt Hạ Hầu Sương ngơ ngác đang chăm chú nhìn thẳng vào đôi bàn tay, vuốt ve mười đầu ngón tay đáng yêu mượt mà, trên mỗi móng tay lại dính thứ nước nhàn nhạt của hoa phượng tiên, càng phụ trợ cho đôi bàn tay thêm nõn nà tinh tế, không một chút tỳ vết.

Đây là tay nàng, nhưng lại là đôi tay trước khi nàng gả chồng.

Sau xuất giá, nàng vì muốn trưởng bối trong nhà vui vẻ mà ngày đêm lo liệu mọi việc, mặc dù đường đường là đích trưởng nữ hầu phủ, nhưng đôi tay lại thô ráp như dân phụ nhà nông quanh năm hạ thổ.

Trước khi chết nàng không thể quên được, bà mụ thủng thẳng đến trước dáng vẻ tiều tuỵ với sắc mặt xanh tím của nàng mà ra tay cắt đứt khí hài tử.

Nàng ra đi không cam lòng, bất hạnh đến độ ông trời rũ lòng thương xót, ngủ một giấc dậy, liền về tới năm mười bốn tuổi.

Nghĩ sắp đến mệnh tang của phụ mẫu trong nằm tay huynh muội Lâm thị, ánh mắt hạ Hầu Sương chợt loé, may quá, tất cả đều tới kịp!

"Tiểu thư sao vẫn chưa gọi chúng ta vào, nửa ngày trôi qua rồi, trong phòng không một chút động tĩnh, hay là ta cứ vào trong xem." Xuân Nha nói xong liền chuẩn bị đẩy cửa.

Lục Hồ nhanh chóng giữ chặt tay áo nàng, "Vẫn là chờ một chút đi, ngươi vẫn chưa xin phép, tiểu thư đã nói là không cho chúng ta quấy rầy."

"Nhưng ta thật sự lo lắng, không biết tiểu thư bị làm sao, buổi sáng sau khi thấy chúng ta thì vẫn luôn ngồi ngơ ngác một mình như bây giờ."

"Vào đi." Lúc này trong phòng truyền ra âm thanh của Hạ Hầu Sương, Xuân Nha cùng Lục Hồ thoáng nhìn nhau rồi đẩy cửa bước vào.

Hạ Hầu Sương nhìn hai người tiến vào, Xuân Nha mày ngài mắt ngọc, ngũ quan thanh tú, dung mạo như vậy ngay cả tiểu thư người thường cũng khó sánh bằng, nếu không kiếp trước sao có thể khiến cho nhi tử thứ hai của quản gia mơ ước.

Chỉ là sau khi gả cho tên kia được hai năm, bị ngược đãi đến độ dung mạo khó nhận ra, cuối cùng lại rơi vào kết cục chết vì bệnh.

Hạ Hầu Sương đem ánh mắt chuyển hướng về phía Lục Hồ, nàng cũng là thuộc dạng dung nhan tú lệ.

Hai người này đều là lúc mẫu thân sinh thời lưu lại, Xuân Nha mặc dù tính tình đanh đá nhưng chuyện gì cũng đều có thể làm được, chi phí ăn mặc đều do nàng quản lý. Lục Hồ ít nói trầm mặc, tay chân nhanh nhẹn, ngày thường trang sức trong kho đều do nàng quản lý.

Hai người đều trung hành và tận tâm, chỉ tiếc là đời trước bản thân mình bị Lâm thị xoay quanh nắm lấy, nha hoàn của chính mình thì bị Lâm thị tuỳ ý giày xéo, đều bị rơi vào cái chết nghiệt ngã.

Sống lại một đời, ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn!

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Xuân Nha buông đồ ăn trong tay xuống, lo lắng hỏi.

"Ngươi mang cơm buổi sáng cũng vô dụng, chúng ta ở trong chùa chiền không thể dùng thức ăn mặn, đi đến phòng bếp trong chùa lấy chén cháo trắng, ở đây vẫn còn một ít rau, các người trước mắt dùng tạm đi."

Lục Hồ xoay người đi sửa sang lại giường đệm, nhíu mày nói: "Giường này cứng như vậy, bất quá chỉ còn ngày mai thôi là chúng ta có thể khởi hành trở về rồi."

Nghe âm thanh quen thuộc của hai người họ, chóp mũi Hạ Hầu Sương như cứng lại, không còn cảm thấy bọn họ ồn ào mà ngược lại vừa an tâm vừa thân thiết.

Trong lòng Hạ Hầu Sương trầm lại, không muốn mở miệng nói chuyện, nhận lấy khăn tay từ Lục Hồ lau tay, tư thái ưu nhã sau khi xong bữa cơm trưa.

Lục Hồ đỡ Hạ Hầu Sương ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược, "Tiểu thư, một hồi còn đến đại điện tụng kinh, nô tì giúp người trang điểm đơn giản một chút."

"Được."

Động tác của Lục Hồ thành thạo mềm nhẹ đến độ e sợ làm cho một sợi tóc cũng phải kinh động.

Hạ Hầu Sương biết bề ngoài Lục Hồ trầm mặc, lại có một trái tim trọng tình trọng nghĩa. Đời trước đã từng quỳ xuống khóc rống, cầu xin chính mình ra tay cứu Xuân Nha, chỉ tiếc lúc ấy bản thân mình lại vì được gả đi mà lòng tràn đầy vui mừng, không rảnh bận tâm đến chuyện khác.

Sau đó, khi triệu Xuân Nha thì khϊếp sợ với sự thay đổi nhanh chóng của nàng, chỉ là phu quân nàng do Lâm thị chỉ hôn, nhưng Lâm thị này cũng chỉ e ngại mà ban thưởng chút ngân lượng, đối với tên kia chưa từng ra tay quản giáo, khiến cho Xuân Nha sau khi trở về không bao lâu thì hương tiêu ngọc vẫn.

Tuy ngoài miệng Lục Hồ không nói, nhưng khẳng định trong lòng thầm oán trách, bằng không càng ngày lại lầm lì ít nói đến lúc ngoài viện có một gã làm sai vặt đến cầu thân. Đáng tiếc thành thân không bao lâu, đã bị Lâm thị tìm một lý do đuổi đến trang viên ở nông thôn, sau đó đến lúc chính mình mất đi còn không chưa gặp lại Lục Hồ.

Hạ Hầu Sương nắm chặt bàn tay, kiếp này sẽ không bao giờ lặp lại như trước!

"Xong rồi, tiểu thư."

Hạ Hầu Sương cầm lấy gương đồng, tinh tế đánh giá chính mình trong gương. Nữ tử này sẽ không phải sau khi xuất giá, vì nhà chồng mà làm lụng vất vả, tóc bạc cũng sớm mọc. Cũng không vì thϊếp thất giận dỗi mà mặt mày rưng rưng. Càng không phải vì lấy lòng bà bà và cô nhỏ mà cụp mi rũ mắt nhún nhường.

Trong gương hiện lên khuôn mặt nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp. Mặt trái xoan, da thịt trắng noãn như ngọc, má đỏ nổi lên một lúm đồng tiền, đuôi lông mày thon dài, mắt như cánh đào, cánh mũi tinh xảo lả lướt, cái miệng nhỏ như anh đào, tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng vẫn lại mỹ miều như hoa.

"Tiểu thư, người thật là đẹp." Xuân Nha đi đến bên người Hạ Hầu Sương khen.

Lục Hồ đang cúi người sửa sang lại y phục cho Hạ Hầu Sương cũng cong môi cười.

"Nha đầu ngươi đó, đến tiểu thư nhà mình cũng trêu ghẹo, đáng đánh!" Khoé miệng Hạ Hầu Sương mỉm cười, nói một câu giận không nặng không nhẹ.

"Đại tiểu thư." Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi cùng tiếng đập cửa.

"Tiểu thư, là Vương ma ma." Xuân Nha mở cửa rồi lầm bầm nói.

"Vào đi." Theo tiếng truyền của Hạ Hầu Sương, từ ngoài cửa một lão bà năm mươi tuổi tiến vào. Mái tóc hoa râm cài búi không chút cẩu thả, khuôn mặt cứng nhắc nhăn nheo theo năm tháng, đôi mắt thon dài với ánh nhìn nhá nhem.

Vương ma ma là lão ma ma của mẹ kế Lâm thị, là tâm phúc của Lâm thị, chuyện xấu của Lâm thị hẳn không thiếu phần của Vương ma ma này.

Lần này tới chùa, Lâm thị chính là không yên tâm, cố ý phái Vương ma ma đi theo. Lúc ấy chính mình còn thực sự cảm kích, hiện tại nghĩ đến chuyện Vương ma ma theo cùng, bất quá vì phu quân kiếp trước của mình, cùng mình tạo nên một cuộc tương ngộ tình cờ, chỉ tiếc gian kế đời này nhất định phải thất bại.

"Vương ma ma có việc gì?"

Vương ma ma tuỳ ý nói, "Thỉnh đại tiểu thư đời bước tới thiên điện, tăng nhân trong chùa đều đã chuẩn bị xong rồi." "Trong thiên điện có những người khác đến không?" Hạ Hầu Sương liếc mắt một cái làm ra vẻ với Vương ma ma, lơ đãng hỏi.

Vương ma ma cảm giác toàn thân cứng lại, chớp mắt một cái, thành thực trả lời: "Chùa Pháp Hưng có lễ giáo quy củ nghiêm ngặt, người không liên quan không dễ dàng xuất hiện."

Hạ Hầu Sương chỉ cười mà không nói gì.

Lục Hồ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xoay người khoác cho Hạ Hầu Sương thêm chiếc áo choàng, sau đó sửa sang lại, rồi chủ tớ bọn họ cùng dời bước đến thiên điện.

Hiện tại là năm 57 Tuyên Hoá, hoàng thượng đã tại vị hai mươi năm, chuẩn bị bước sang tuổi già. Vì muốn xoá bỏ tội lỗi những năm tháng tuổi trẻ gϊếŧ chóc, mà mời cao tăng giảng kinh bên ngoài, chùa miếu trên phố cũng được đại tu.

Trụ trì chùa Pháp Hưng là Cửu Trùng phương trượng, là một vị cao tăng đắc đạo, vân du tứ hải, thường xuyên tiến cung để giảng kinh cho hoàng thượng và thái hậu nương nương, nhiều quý mệnh phụ trong nội các kinh thành đều tự nguyện đến dâng hương, đến nhiều nhất chính là ngôi chùa này.

Hạ Hầu Sương vì siêu độ cho vong linh mẫu thân, mà đặc biệt dâng lên quyển "kinh Phật a di đà" do chính mình sao chép, cũng vì tụng kinh cho vong linh mẫu thân mà thỉnh tăng nhân, ở trong chùa đủ bảy ngày để làm pháp sự.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng, buổi sáng ngày mai sẽ khởi hành trở về phủ, người mà Lâm thị an bày hôm nay sẽ xuất hiện.

Đáy mắt Hạ Hầu Sương loé qua ý cười lạnh, ngay lúc này, nàng sẽ cho Lâm thị nếm mùi vị bị chính cục đá mình bày ra đập vào chân thế nào!