Chương 11: Chương 10
Đợi đến lúc Đường Tuấn Thượng tỉnh lại, đã là chuyện một ngày sau. Y bị ánh nắng chói chang chiếu vào làm mắt không thoải mái, mới không tình nguyện tỉnh lại.
Y ngồi dậy chậm rãi lười biếng duỗi eo, trong bụng truyền đến tiếng kêu, sờ sờ thấy bụng đã xẹp xuống, thật đói nha…… Mới muốn tìm chút đồ ăn, chỉ thấy Tiểu Tứ bưng thật nhiều thức ăn, phía sau còn có một đoàn thái giám bưng mỹ vị đi vào, thật sự là chỉ có mỹ nhân hiểu y!
“Bánh bao lão bà, ngươi tỉnh?” Thấy Đường Tuấn Thượng tỉnh lại, Tiểu Tứ lập tức hưng phấn chạy đến.
Đường Tuấn Thượng đang cảm động chuẩn bị vươn tay cầm lấy thức ăn, ai ngờ Tiểu Tứ cư nhiên toàn bộ mỹ vị đặt trên bàn trà cách y rất xa..xa…, Tiểu Tứ cầm bàn tay đang vươn ra của y: “Bánh bao lão bà, ngươi tỉnh lại thật đúng lúc, ta vừa cùng nương của ngươi đang vì tên gọi của hài tử mà tranh chấp đâu, ta quyết định nghe lời ngươi!”
“Hoàng nhi, ngươi tới làm cái kết thúc đi!” Hoàng thái hậu xuất quỷ nhập thần không biết từ nơi nào nhảy ra, chặn ngang tầm mắt Đường Tuấn Thượng đang nhìn về phía mỹ vị. “Theo ý Ai gia, tự nhiên phải dùng cái tên thật oanh liệt mạnh mẽ, hai cá tên Đường Kinh Thiên với Đường Động thật là đẹp biết bao nha!”
Tiểu Tứ hướng Đường Tuấn Thượng ủy khuất hơi dẩu miệng nói: “Nhưng là…… Gọi Đường Thố Ngư cùng Đường Hồ Lô cũng rất tốt (ăn)……”
“Bánh bao lão bà/Hoàng nhi ngươi quyết định đi!” Hai người đồng thời đem quyền quyết định giao cho Đường Tuấn Thượng.
Đói đến choáng đầu hoa mắt Đường Tuấn Thượng một tiếng gầm lên giận dữ: “Trẫm muốn ăn cá sốt chua ngọt cùng Đường Hồ Lô!”
Có người nào ở cữ như y sao! Có hài tử liền không muốn nương, những người này cũng quá không có chủ nghĩa nhân đạo đi! Đường Tuấn Thượng phẫn nộ nghĩ, lại không biết trong nháy mắt, mình thực không có trách nhiệm quyết định tên của hai nhi tử.
Cho đến sau này khi hai hài tử lớn lên, mỗi khi bị người hỏi tên, hai hài tử đều không nguyện ý trả lời, lấy thân phận Hoàng gia của mình che che lấp lấp, người khác tưởng rằng bọn họ đang đùa giỡn nhưng lại không biết khổ tâm của đứa nhỏ. Đương nhiên này đó đều là nói sau.
Chỉ chớp mắt, Đường Thố Ngư cùng Đường Hồ Lô đã được bốn tháng tuổi, Hoàng thái hậu thực dụng tâm, trong nước chọn lựa hai mươi vυ" nuôi, sữa đều là trải qua Tổng cục giám sát đo lường chất lượng thực phẩm quốc gia, tuyệt đối phẩm chất tuyệt hảo.
Mà hai mươi vυ" nuôi này càng là trải qua tầng tầng khảo hạch sàng chọn tinh anh nhân sĩ, đối với việc chiếu cố hài tử chẳng những kinh nghiệm phong phú, thận trọng như phát (tóc??), hơn nữa luôn cố gắng đổi mới cách chăm sóc, chú trọng việc giáo dục tinh anh.
Đường Thố Ngư cùng Đường Hồ Lô dưới sự chăm sóc của các nàng nên lớn lên rất tốt, thêm kế thừa ưu điểm của hai phụ thân[?], trắng trắng mềm mềm, người gặp người thích.
Hết một tháng ở cữ, Đường Tuấn Thượng lại khôi phục vui vẻ ngày thường, đương nhiên trước tiên cùng Tiểu Tứ lại lần nữa ăn ăn uống uống, rồi đến lăn lộn trên giường ngày; Không chỉ lăn lộn trên giường, Đường Tuấn Thượng sinh qua hài tử càng trở nên càng thêm *** đãng, phàm là nơi có thể nghĩ đến đều có dấu vết bọn họ xxoo.
Đương nhiên, thân là phu phu, bọn họ kỳ thật cũng là thực yêu thương bọn Đường Thố Ngư cùng Đường Hồ Lô, thế nhưng bởi vì mỗi lần đôi phụ phụ ôm lấy hài tử đều là luống cuống tay chân, làm hại đôi song sinh sau khi được phu phu đến thăm càng thêm mặt mũi bầm dập, Hoàng thái hậu giận dữ, nghiêm lệnh cấm đôi phu phu này tới gần hài tử trong vòng hai mươi thước.
Tuy nói như thế, nhưng dù sao cũng là huyết thống phụ tử, hai ngày không thấy hài tử, Đường Tuấn Thượng khó tránh khỏi có chút nhớ con. Vừa hoan ái qua thân thể nửa nằm ở trong lòng Tiểu Tứ, nhìn qua vô hạn phiền muộn nói: “Mỹ nhân, trẫm rất nhớ Đường Thố Ngư và Đường Hồ Lô.” Kỳ thật tiểu hài tử nhuyễn nằm sấp nằm sấp còn rất hảo ngoạn.
Tiểu Tứ cũng hiếm khi cau mày, nhìn qua cũng là biểu hiện rất nhớ hài tử: “Đúng nha, bánh bao lão bà, ta cũng hảo muốn đi xem bọn họ, hiện tại trở nên thật trắng, mềm mềm, giống như lô bánh bao mới ra lò.”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, lòng có tính toán nhanh chóng mặc xong quần áo, thừa dịp Hoàng thái hậu còn đang xử lý quốc gia đại sự, vụиɠ ŧяộʍ chạy tới nhìn nhìn đôi song sinh khả ái.
Tuy rằng hoàng thái hậu có quy định như thế, thế nhưng người ta là Hoàng đế cùng Hoàng hậu, ai dám ngăn cản hai người bọn họ?
Tiểu Tứ nhìn đôi song sinh đang nằm trên giường lớn, hai gia hỏa vừa học cách lật mình mới không bao lâu, nay đã bắt đầu cố gắng học bò, thế nhưng thủy chung không bắt được trọng điểm, làm sao cũng vô pháp đi tới, gương mặt hai gia hỏa đỏ bừng, rất giống thọ bao, thật sự là khả ái làm người muốn cắn một ngụm, bất quá bộ dạng hai cái tiểu gia khỏa giống nhau như đúc, căn bản phân không ra ai là ai.
“Bánh bao lão bà, hai gia hỏa bộ dạng giống nhau như đúc, căn bản không biết nào là Thố Ngư nào là Hồ Lô……” Tiểu Tứ có vẻ thực phiền não.
Đường Tuấn Thượng kiêu ngạo mà ngẩng đầu nói: “Trẫm xuất mã, không có gì khó, phân biệt hai tiểu tử này rất đơn giản.” Đường Tuấn Thượng một tay một trở mình hai nhi tử lại, cởi bỏ quần, chỉ Tiểu Tứ nói: “Bọn họ khác nhau ở chỗ này, ngươi xem nơi này lớn lên giống cá sốt chua ngọt chính là Thố Ngư, nơi này lớn lên giống hồ lô chính là Hồ Lô.”
“Bánh bao lão bà, ngươi thật lợi hại!” Tiểu Tứ sùng bái nhìn Đường Tuấn Thượng, khiến Đường Tuấn Thượng càng thêm đắc ý ngẩng đầu lên, mũi đều nhanh đỉnh đến trần nhà.
Mấy bà vυ" bên cạnh nhìn xem đầy mặt hắc tuyến, lần đầu tiên nhìn thấy có phụ mẫu lại dùng cách này phân biệt song bào thai, thây Tiểu Tứ cùng Đường Tuấn Thượng ôm lấy hai cái hài tử va va chạm chạm, hai cái hài tử tuy rằng thực kiên cường không khóc, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn đã mếu máo, trong ánh mắt long lanh nước mắt, bộ dáng nhìn qua thực đáng thương, khiến người càng yêu thương.
Chúng bà vυ" cuống quít tiến lên ngăn cản: “Hoàng Thượng, nương nương, vẫn là để chúng ta đến ôm đi.”
Đường Tuấn Thượng bất mãn nhìn về phía nhóm bà vυ", những người này thật đáng ghét, bất quá chỉ cho các nàng cho nhỉ tử ăn sữ vài ngày, các nàng thật nghĩ đây là nhi tử của các nàng nha, nếu không phải y không thể chon nhi tử uống sữa, thì nào đến phiên các nàng nha! Bây giờ còn tức tức nghiêng nghiêng đến cản trở y cùng hoàng nhi vui đùa nha.
Trong lòng Đường Tuấn Thượng càng thêm khó chịu, điên cuồng hét lên: “Hết thảy lui ra cho trẫm, không có mệnh lệnh của trẫm thì ai cũng không cho tiến vào.”
Các bà vυ" hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ thật sự muốn để dê vào miệng cọp……Không đúng……Là đem đáng thương hài tử giao đến trên tay cha mẹ không bình thường, căn bản so với đưa dê vào miệng cọp càng đáng sợ hơn!
“Làm sao, có phải hay không muốn trẫm đem đầu các ngươi đều chém?”
Bà vυ" liên tục cầu xin tha thứ lui ra ngoài, mệnh lệnh của Hoàng đế các nàng tự nhiên không dám phản kháng, vẫn là đi tìm Hoàng thái hậu đến giải quyết đi…… Kỳ thật đáng thương nhất là hạ nhân các nàng, kẹp ở giữa mẫu tử bọn họ.
Vừa lòng nhìn các bà vυ" đóng lại cửa phòng rồi lui ra ngoài, Đường Tuấn Thượng quay đầu nhìn về phía mỹ nhân, lại thấy Tiểu Tứ hôn hôn Đường Thố Ngư đang ôm trong tay, lập tức liền ghen, đem trong tay Đường Hồ Lô ném tới trên giường, sinh khí đoạt lấy Đường Thố Ngư trong tay Tiểu Tứ, sinh khí nói: “Ngươi làm sao có thể hôn người khác ngoài trẫm!”
Y lại đem Đường Thố Ngư nặng nề mà ném tới trên giường, lập tức hai cái tiểu bất điểm liền khóc lớn lên.
Tiểu Tứ mặc kệ hai đứa con đang khóc, lấy lòng Đường Tuấn Thượng nói: “Bánh bao lão bà, bởi vì ta cảm giác nhi tử khả ái giống ngươi, nên mới hôn nhẹ nha.” Miễn phí dâng lên miệng mình, hôn miệng Đường Tuấn Thượng.
“Liền tính như vậy…… Cũng không được……” Đường Tuấn Thượng vừa nói, tay lại chạm vào dưới thân Tiểu Tứ, không ngừng mà kí©h thí©ɧ Tiểu Tứ, khiến Tiểu Tứ vì mình mà du͙© vọиɠ nổi lên.
Tiểu Tứ bị kí©h thí©ɧ đến hoàn toàn quên hai đứa con đang khóc, một tay đẩy ngã Đường Tuấn Thượng vào ghế Thái phi, thuần thục cởi hết quần áo trên người Đường Tuấn Thượng.
Hai người đã hồn nhiên vong ngã, trời đất nhân sinh cũng chỉ còn lại lẫn nhau, bắt đầu dạy hai đứa con khóa học lăn sàng (giường), nguyên bản hai tiểu gia hỏa đang khóc cũng bị hành động cổ quái của cha mẹ làm nín khóc.
Hai người lăn đến đông lại lăn đến tây, hoàn toàn không có phát giác cửa phòng đang đóng chặt đã bị đá văng.
Vốn đang xử lý quốc gia đại sự, Hoàng thái hậu nhận được tin tức, lo lắng đôi phu phu kia sẽ ngược đã tôn tử của mình, nàng lập tức chạy vội đến.
Vừa tiến đến liền phát hiện, các bà vυ" vốn đang bồi Hoàng tôn mà giờ đây chỉ có hai tôn tử ở trong phòng, giờ phút này đã tràn ngập thanh âm thấp dính, không khí trong tràn ngập *** ô, nơi nơi phát ra từ trường cầm thú phát tình.
“Ngươi…… Các ngươi……” Hoàng thái hậu đã không nói nên lời, chỉ còn biết đấm ngực dậm chân: “Muốn phát tình thì về tẩm cung của mình đi! Đừng ở chỗ này làm bẩn tôn tử khả ái của Ai gia!”
Nhìn xem hai cái tôn tử của nàng, cư nhiên đối với màn hành động *** sỉ này lại xem như mùi ngon, cái miệng nhỏ nhắn còn phun bong bóng nước miếng…… A a a! Nàng tuyệt không muốn tôn tử khả ái của mình trở nên giống nhi tử, trừ bỏ phát tình vẫn là phát tình nha!
Đường Tuấn Thượng mới muốn cùng mẫu hậu nói chuyện, lại đột nhiên cảm giác trần nhà bắt đầu không ngừng lay động, trước mắt bỗng tối đen, cư nhiên hôn mê bất tỉnh……
“Bánh bao lão bà, ngươi tỉnh lại nha!”
Đường Tuấn Thượng cảm giác chính mình ngủ một giấc, tỉnh lại liền nghe được Tiểu Tứ lo lắng kêu lên, nhưng mở mắt ra lại là khuôn mặt phóng đại của mẫu hậu, thật sự là dọa y nhảy dựng! “Mẫu hậu, trẫm vẫn tưởng rằng ngài bảo dưỡng rất tốt, nguyên lai trên mặt cũng có rất nhiều nếp nhăn!”
Lý thái hậu nguyên bản đang quan tâm, mặt đột nhiên rút gân một chút. Này hài tử chết tiệt vạch áo cho người xem lưng, vươn tay muốn kéo lỗ tai y, nhìn phía thái y bên cạnh, liều mạng nhịn xuống du͙© vọиɠ của mình: “Hoàng nhi, ngươi còn chưa tỉnh nha, bất quá cũng khó vì ngươi ……”
Đường Tuấn Thượng khó hiểu nhìn về phía Tiểu Tứ bên cạnh đang đầy mặt áy náy: “Mỹ nhân, đến cùng là chuyện gì vậy……”
Lý thái hậu cười ha hả nói: “Hoàng nhi ngươi quả nhiên rất cao, Tiên hoàng nhất định sẽ kêu ngạo vì có ngươi là nhi tử.”
“Gì?”
Thái y cảm thấy nếu Hoàng thái hậu cứ dài dòng như vậy, phỏng chừng đợi đến hài tử đều sinh hạ, Hoàng Thượng mới có thể biết việc này, thế là nhịn không được chen một câu: “Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã có thai hai tháng……”
“Cái gì? Trẫm không cần!”
Trời a! Làm sao nhanh như vậy đã để y lại trải qua đau đớn sinh sản lần nữa a, ô ô ô, y không cần a!
Thế là Đường Tuấn Thượng vừa tỉnh lại, lại “Phanh” một tiếng, lại ngã xuống……