Chương 1: Năm mươi vạn lượng vàng
Sau trận chiến chiếm ngôi đoạt vị của các hoàng tử và công chúa kết thúc,Thất hoàng tử chỉ vừa tròn 15 tuổi được các lão quan đại thần đưa lên ngôi vị hoàng đế.Từ đó dân chúng sau thời gian đói khổ được trở lại với cuộc sống ấm no hạnh phúc.Nhưng không ai ngờ tới vị vua mà ai ai cũng kính trọng kia lại là....
***
"A a a a..."-một tiếng hét kinh khủng phá tan khung cảnh vui tươi nhộ nhịp của khu chợ,thu hút nhiều ánh mắt của mọi người.Họ liếc những ánh mắt về phía hai bóng dáng thướt tha kia như nhìn nhìn hai kẻ tâm thần.
Thấy mọi người vừa chỉ chỏ họ,Hồng y nữ tử xấu hổ nhìn muội muội của mình đang không ngừng la hét than phiền bên cạnh.Vì không muốn ảnh hưởng tới mọi người,Hồng y nữ tử liền bất đắc dĩ quay lại an ủi muội muội.
"Tiểu Nhạc,em bình tĩnh lại được không?"
"Tỷ tỷ,tỷ bảo em làm sao bình tĩnh lại được đây,giá thành lại cao lên nữa rồi"-Tiếng nói mang theo ba phần bực tức,bảy phần bất bình vang lên.
"Nhưng chúng ta cũng đâu thể bắt họ giảm là giảm được,hay là thế này đi,chiều nay ta làm thêm ít màn thầu mang ra chợ bán giúp muội có thêm ngân lượng mua gạo,được không?"
Lâm Nhạc đau lòng nhìn tỷ tỷ của mình,tỷ tỷ đã làm rất nhiều việc để cho nàng có tiền mở lớp dạy học,nay lại muốn phụ giúp kiếm tiền.Thật không thể hiểu nổi tỷ ấy,lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác mà không thèm quan tâm đến mình.
Không muốn tỷ tỷ lại chịu khổ,cô đành dẹp bỏ vẻ mặt bực tức của mình rồi nhìn tỷ tỷ mình cười dịu dàng.
"Tỷ tỷ,tỷ đừng nói thế.Muội chỉ đùa một chút cho vui ấy mà.Số tiền muội dạy học vẫn còn dư giả cho chúng ta trong 2 tháng nữa,tỷ đừng nghĩ lung tung nha"
Nhìn vẻ mặt tươi cười như không có gì của Lâm Nhạc,Ngọc Hồi gật đầu cười.Nàng biết,Lâm Nhạc lo lắng nàng sẽ lại đi kiếm tiền nhưng đối với nàng đó là điều đương nhiên.Vì chỉ có như thế,nàng mới cảm thấy bản thân mình đã trả ơn cho Lâm gia được phần nào.
Ngọc Hồi và Lâm Nhạc sóng vai nhau về phủ.Nói là phủ nhưng nói chính xác hơn là giống một căn nhà hoang hơn.Diện tích của phủ thì lớn nhưng lại khá tồi tàn,những dãy tường bao quanh gần như chỉ còn đạp nhẹ cũng đổ.Đằng sau khu biệt viện có một cái hồ nước nhưng nước ở đấy đã cạn khô từ lâu.Quanh hồ được dàn cây táo bao quanh,mà bây giờ là mùa xuân,đáng nhẽ ra những cây táo đó phải đơm hoa kết quả nhưng lại tàn tạ,héo úa.
Không ai ngờ đến rằng,Lâm gia,gia tộc lớn nhất nhì trong kinh thành nay lại nghèo đến nỗi cơm không đủ ba bữa.Nhưng những người trong cuộc mới biêt,Lâm gia vì dân chúng nghèo đói mà rút hết gia sản ra để cứu đói.Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người,chọn được người cuối cùng lên để làm hoàng đế cứu giúp cho dân...
***
Vào đến nhà,Lâm Nhạc và Ngọc Hồi nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà mà thấy hơi kinh ngạc,đã 5 năm rồi đây là lần đầu tiên có người đến thăm nhà họ.Hai người cùng đi vào thì thấy một ông lão đang ngồi nói chuyện cùng cha của họ.Lâm lão gia thấy hai tiểu nữ nhi của mình về thì lên tiếng giới thiệu.
"Quan đại nhân,đây là hai nữ nhi của ta.Tỷ tỷ là Ngọc Hồi,muội muội là Lâm Nhạc.Và đây là Quan đại nhân,đứng đầu trong ngũ quan nhất phẩm triều đinh mà ta đã từng kể với các con".
Lâm Nhạc và Ngọc Hồi khá kinh ngạc nhìn vị lão quan nhất phẩm kia nhưng vẫn không quên hành lễ chào trưởng bối.
"Chúng tiểu nữ kính chào Quan đại nhân.Nghe danh đã lâu".
"Đứng lên đi,không cần đa lễ"-Quan đại nhân vội vàng đỡ hai tỷ muội dậy.
Đang định mở lời thì nghe thấy Ngọc Hồi mở miệng:
"Cha,con đi pha trà"
"Được,con đi pha đi"-Nhìn rõ sự tránh né trong mắt Ngọc Hồi nhưng Lâm lão gia cũng khôg vạch trần.
Nhìn bóng lưng đi khuất có chút vội vàng của Ngọc Hồi,Quan đại nhân có chút suy nghĩ rồi quay ra nói với Lâm Nhạc.
"Lâm nhị tiểu thư là sư phó dạy học cho bọn trẻ ở đây phải không?"
"Sao ngài lahi biết ạ?"-Lâm Nhạc hơi ngạc nhiên mở miệng.Sao vị quan đứng đầu triều đình này để ý đến một cô gái nhỏ bé như cô nhỉ?
Quan đại nhân vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục lên tiếng.
"Ta nghe danh đã lâu,nay đến đây muốn xác thực.Nếu đã là vậy,ta muốn nhờ tiểu thư một việc.Có tiền thưởng hậu hĩnh"
Vế đầu Lâm Nhạc nghe không vào tai,mở đôi mắt sáng ngời nhìn Quan đại nhân chờ ông nói tiếp.
Quan đại nhân không nói mà chỉ xòe năm ngón tay lên.
Lâm Nhạc lại kinh ngạc,bắt đầu đoán:
"50 lượng bạc"
Lắc đầu.
"500 lượng bạc"
Tiếp tụ lắc đầu.
"5000 lượng bạc"
Lại tiếp tục lắc đầu.
"Vậy là bao nhiêu"-Lâm Nhạc bắt đầu không kiên trì được nữa.
"Là 50 vạn lượng vàng"
Lâm Nhạc hoàn toàn hóa đá.Trời ơi,50 vạn lượng vàng nàng có thể làm được rất nhiều việc.Sửa lại phủ,mua được rất nhiều gạo và còn có thể giúp cho bao nhiêu người nghèo nữa.Nàng có nên đồng ý hay không đây?
Còm chưa kịp hỏi việc mà Quan đại nhân muốn nhờ.Miệng cô đã thốt lên bốn chữ:" Tiểu nữ đồng ý" mà chưa kịp suy nghĩ kĩ càng.