Chương 9

Ầm!

Sau mười phút, nhận được tin nhắn, Lăng Túc Nhiên ném người mặc áo khoác trắng vào trong xe, lái xe về chỗ cần đến.

Reng Reng Reng!

Xe chạy không tới mười phút, tiếng di động vang lên.

“Nói!” Ấn xuống nút nhận cuộc gọi, Lăng Túc Nhiên trầm giọng mở miệng.

“Trưởng quan, tôi là Trương Huynh Khải, đã tra được thân phận bốn người bắt cóc Nhụy Lam.” Trong loa truyền đến tiếng của Trương Huynh Khải.

“Lần này chuyện này, hẳn là người của Đoàn Kỳ Trung tìm bọn họ để ra tay…”

“Tôi biết rồi, ông ta hiện tại ở quán rượu Thiên Hải, ông đợi chút rồi sắp xếp người đi khắc phục hậu quả!” Lăng Túc Nhiên ngắt lời đối phương.

Sau khi nói xong ngay lập tức cúp điện thoại, đạp chân ga đến hết cỡ.

Quán rượu Thiên Hải là một trong những cửa hiệu xa hoa nhất tại Tiêu Châu!

Bình thường, người tới đây ăn cơm, không giàu sang thì cũng cao quý, tuyệt đối không phải nơi mà tầng lớp tri thức phổ thông có thể tiêu tiền.

Ngày hôm nay, từ buổi chiều cửa hiệu đã từ chối hết tất cả khách vào quán.

Lý do là ông Tư đêm nay phải tổ chức tiệc rượu mừng sinh nhật ở chỗ này.

Mấy vị khách lẻ vốn ban đầu còn có vẻ oán trách, khi nghe đến hai chữ ‘ông Tư’ đều vội vàng ngậm miệng chạy mất.

Ông Tư – hai chữ này ở Tiêu Châu – tuyệt nhiên nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật!

Chưa nói đến người bình thường, đến cả mấy người của gia tộc lớn ở Tiêu Châu, đều phải nể mặt ông ta!

Chạng vạng tầm sáu giờ, đại sảnh quán rượu đã toàn tiếng người huyên náo, hết sức náo nhiệt.

Bên cạnh người thuộc thế giới ngầm ở Tiêu Châu, các gia tộc lớn đều phái người tới đưa những món quà có giá trị, chỉ có điều vì để tránh hiềm nghi, sau khi tặng lễ đều lần lượt rời đi.

Sáu giờ tám phút, một chiếc Maybach dừng lại ở cửa quán rượu, sau đó là Đoàn Kỳ Trung đi vào đại sảnh dưới sự bảo hộ của bốn tên kiếm khách.

“Chúc ông tư phúc như Thiên Hải, thọ bỉ Nam Sơn!” Mọi người đứng dậy, đồng thanh hô to đến đinh tai nhức óc.

“Cảm ơn các anh em, một chén này, tôi đây xin được uống trước để tỏ lòng!”

Đoàn Kỳ Trung đi tới ở bên cạnh chiếc bàn chính được đặt ở giữa, bưng lên một chén rượu trắng uống một hơi cạn sạch.

“Kính ông Tư!” Mọi người đồng thời nâng chén.

Vụt!

Đang lúc này, một bóng trắng từ cửa quán rượu phi rất nhanh vào bên trong, chính người mặc áo khoác trắng ban nãy bị ngất đi.

Đùng!

Không lệch một chút nào, anh ta đập ngay vào bàn tiệc chính, đồ ăn bắn tung toé.

Bao gồm cả Đoàn Kỳ Trung, mười người ở bàn tiệc chính, trên người đều là những vết bẩn.

Xoạt!

Thấy cảnh này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía cửa, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó mà tin được.

Có người nào lại dám tới tiệc sinh nhật của ông tư để gây sự?

Đây chẳng phải là tự tìm chỗ chết sao?



Cộp! Cộp! Cộp!

Một đạo bóng người gầy gầy cao ráo xuất hiện ở cửa, trên mặt không có một chút biểu cảm nào, bước những bước vững chĩa về phía bàn tiệc chính.

Mắt Đoàn Kỳ Trung hơi nheo lại, nhìn chăm chú người mới đến, sự tức giận tột độ khiên khuôn mặt của ông ta thoáng có chút vặn vẹo.

Có điều, nhiều năm từng trải chốn giang hồ như vậy cũng khiến ông ta không có lập tức nổi điên, cầm lấy một điếu xi gà từ trên bàn ăn rồi châm lửa hít một hơi thật sâu.

Từ sau khi ông ta ngồi trên vị trí Hoàng đế ngầm của Tiêu Châu, chưa từng gặp qua kẻ nào dám khıêυ khí©h ông ta như thế!

Như này là hoàn toàn không để Đoàn Kỳ Trung lọt vào mắt!

Ông ta vô cùng hiếu kì thân phận của người mới đên, rốt cuộc người nào lại lá gan có thể lớn đến mức này?

“Tìm chỗ chết sao!”

Bên trong đại sảnh tĩnh mịch một lát, sau đó ba, bốn trăm người đều cùng chuyển động, dồn dập lao về phía Lăng Túc Nhiên, tiếng gầm cuồn cuộn ngất trời, khí thế vô cùng mãnh liệt.

Oành! Oành! Oành!

Sau một khắc, toàn bộ đại sảnh như biến thành địa điểm quay chụp hình, giữa không trung đều là những bóng người đang phi lên, cùng lúc đó cũng xuất hiện vô số những vệt máu hình vòng cung.

Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!

Từng cái bàn bị lật tung trên mặt đất, từng bóng người cuộn mình kêu gào đau đớn trên mặt đất.

Không đầy ba phút, ngoại trừ mười người ở bàn tiệc chính, mấy trăm người còn lại toàn bộ đều co quắp trên mặt đất, không chết cũng tàn phế, khắp nơi bừa bộn.

Xoạch!

Mười người ở bàn tiệc chính, ngoại trừ Đoàn Kỳ Trung, tất cả mọi người đều há hốc miệng, vẻ mặt như gặp phải quỷ.

Khụ! Khụ! Khụ!

Đoàn Kỳ Trung bị xì gà làm sặc chảy cả nước mắt, bàn tay ngậm xì gà tay không khống chế được mà bắt đầu run rẩy, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ kinh hãi.

Một người, trong 3 phút, đánh ngã mấy trăm tên thủ hạ của mình!

Đây là cái khái niệm gì?

Đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù nhận thức của ông ta!

Đất Tiêu Châu này từ lúc nào lại xuất hiện một kẻ mạnh đến như vậy?

“Mẹ kiếp, tiểu tử nhà cậu thực sự là điếc không sợ súng!” Chỉ chốc lát, một giọng nói vang lên từ bàn tiệc chính.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ngay sau đó, bốn tên kiếm khách đồng thời móc ra khẩu Desert Eagle từ trên ngườt nhắm vào người Lăng Túc Nhiên rồi bóp cò, đạn bắn ra như mưa.

Keng! Keng! Keng!

Điều khiến cho bọn họ tuyệt vọng là viên đạn cách Lăng Túc Nhiên còn có mấy chục centimet, lại giống như đang bắn vào tường đồng vách sắt, đều bị rơi xuống mặt đất, gây ra một loạt tiếng vang lanh lảnh.

Ù ù!

Lăng Túc Nhiên nhấc tay lên vẫy một cái, một luồng khí điên cuồng bao phủ bàn tiếc chính.

Đùng! Đùng! Đùng!

Ngoại trừ Đoàn Kỳ Trung, toàn bộ chín người kia đều bị hất lên giữa không trung, sau khi rơi xuống đất một cách nặng nề đều trào máu tươi.



Khuôn mặt của từng người đều lộ vẻ kinh hoàng đến tột độ!

Viên đạn cũng không tới gần được, có thể mạnh tới mức này sao ?

Đây là người bình thường à?

Đùng!

Đoàn Kỳ Trung ngã vật xuống, sắc mặt trắng bệch, cả người túa mồ hôi lạnh.

Bản thân lúc nào trêu chọc phải cường giả lợi hại thế này?

“Cậu… cậu là ai?” Chờ Lăng Túc Nhiên đi tới phía trước, Đoàn Kỳ Trung khó khăn mở miệng.

“Ai là Hỏa Lang ?” Lăng Túc Nhiên nói bằng giọng điệu lạnh lẽo thấu xương.

“Mày… mày muốn làm gì?” Hỏa Lang nằm trên đất Hỏa Lang khó khăn mở miệng.

“Nhớ kỹ, tao chỉ hỏi một lần!” Lăng Túc Nhiên liếc mắt nhìn gã: “Nhụy Lam bị người của mày bắt đi nơi nào rồi ?”

“Nhụy Lam nào? Tao… tao không biết mày đang nói cái gì…”

Ánh mắt của Hỏa Lang cùng Đoàn Kỳ Trung cùng lúc lộ ra một tia hoảng loạn.

Phốc!

Hỏa Lang lời còn chưa dứt, một cơn gió lớn quét ra từ tay Lăng Túc Nhiên.

Như một luồng khí cao áp đánh vào ngực gã, một đống máu tươi lập tức bắn ra.

Hỏa Lang khổ sở há miệng, không thể nói nổi một chữ, hai chân không còn chút sức lực nào.

Xoẹt!

Đoàn Kỳ Trung ra sức hít vào một ngụm khí lạnh.

Một lời không chuẩn bằng một cái mạng, so với thế giới ngầm nhơ nhớp của ông ta còn hung hãn gấp trăm lần.

“Mày còn một cơ hội cuối cùng!” Sau đó Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Đoàn Kỳ Trung: “Tốt nhất đừng có khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tao!”

“Là… là ông chủ nhà họ Lôi, Lôi Kim Minh bảo tôi giúp cháu gái ông ta tìm một trái tim thích hợp, Nhụy Lam mà cậu vừa nói lại vừa vặn phù hợp để ghép tạng cho cháu ông ta, vì lẽ đó…”

Nhìn tình cảnh thảm thương của Hỏa Lang, Đoàn Kỳ Trung đã không còn chút kiên cường nào, nhanh chóng đáp lại.

“Gia tộc lớn nhất Tiêu Châu, nhà họ Lôi?” Lăng Túc Nhiên ngắt lời ông ta.

“Vâng… Đúng thế. . .”

“Nhụy Lam hiện tại đang ở đâu?”

“Đã… Đã đưa tới trang viên nhà họ Lôi …” Ngữ khí của Đoàn Kỳ Trung có chút ngập ngừng: “Con bé… hiện tại đã…”

“Mày định nói cái gì ?” Nghe được lời của Đoàn Kỳ Trung, trong lòng Lăng Túc Nhiên cuồn cuộn một nỗi bất an mãnh liệt, máu trong người dồn dập chảy.

“Bệnh… bệnh viện Tiêu Châu không có kĩ thuật cấy ghép trái tim. . .” Đoàn Kỳ Trung lần thứ hai khó khăn mở miệng.

“Hai giờ trước, ông… ông chủ Lôi đã tự mình mang theo Nhụy Lam tới thành phố Hải Trung, cháu gái của ông ta vẫn luôn ở Hải Trung chờ phẫu thuật. . .”

“Phỏng chừng nhiều nhất còn có một giờ sẽ được đưa tới phòng phẫu thuật… Cậu… Cho dù bây giờ cậu có đuổi theo… E là cũng không kịp…”

Ầm!

Lời nói của ông ta còn chưa dứt, một khí thế ẩn chứa nguồn năng lượng cuồn cuộn ngất trời, hủy thiên diệt địa bùng nổ từ cơ thể Lăng Túc Nhiên.