Vài phút sau, chiếc Land Rover ở phía trước, chiếc xe tải ở phía sau, chầm chậm lái xe hướng về phía khu chung cư nhà họ Tần.
“Đốc Soái…” vừa lái xe ra ngoài không lâu, Lục Tần Nam ngập ngừng nói.
“Bây giờ không còn ở tiền tuyến nữa, đừng gọi là Đốc Soái, giống như Thẩm Bàn Tử gọi là cậu Lăng đi!” Lăng Túc Nhiên nói.
“Vậy tôi sẽ gọi ông là anh cả, cho cảm giác thân thiết hơn!” Lục Tần Nam mỉm cười.
“Cũng được!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “cậu vừa rồi muốn nói cái gì?
“Sáng nay tôi nhận được một cuộc gọi từ thủ đô!” Giọng điệu của Lục Tần Nam hơi nặng nề.
“Ha ha, đúng như dự liệu!” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng nói: “Bọn họ nói cái gì?”
“Có nhiều lời phê bình từ cấp trên về việc anh tự ý rời khỏi cương vị phòng thủ mà không được phép, anh có thời gian bốn ngày để trở lại Tây Lưu!” Lục Tần Nam hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Nếu không, sẽ rút lại danh hiệu Tây Vương của anh!”
“Vậy vừa đúng lúc!” Lăng Túc Nhiên vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.
“Cậu gửi cho tôi một đơn xin từ chức, cứ nói vì lý do cá nhân, nộp đơn xin từ chức tất cả các chức vụ trong tiểu đoàn!”
Két!
Lục Tần Nam đạp phanh gấp.
“Này anh, anh đùa có hơi quá rồi đấy!”
“Nếu bốn người Thanh Long biết anh đã từ chức thì nhất định sẽ ngay lập tức bỏ việc không làm mà đuổi theo bám gót anh đấy!”
“Thậm chí, ước chừng toàn bộ chiến đội Huyết Ảnh đều sẽ từ chức!”
“Bọn họ dám sao!” Lăng Túc Nhiên nghiêm nghị nói.
“Cậu gửi lời cho bọn họ, nói mọi người ngoan ngoãn ở lại Tây Lưu cho tôi, không có sự đồng ý của tôi, dám tự ý rời khỏi cương vị phòng thủ, đưa đầu đến gặp!”
“Anh, anh thật sự nghiêm túc đấy chứ?” Lục Tần Nam quay đầu nhìn Lăng Túc Nhiên.
“Cậu thấy tôi giống như đang nói đùa?” Lăng Túc Nhiên trừng mắt nhìn cậu ấy.
“Nhưng mà…” Lục Tần Nam lại hít sâu một hơi.
“Vị trí chiến bộ ở thủ đô, vì lý do cá nhân, hai năm qua đều ở trong tình trạng gần như là từ chức về ở ẩn, nghe nói, cấp trên có ý muốn chọn một trong năm vị vương hầu bầu ra một người thay thế vị trí của anh ta.”
“Nếu anh từ chức vào lúc này…”
“Chuyện này, tôi đã nghe ông cụ nhắc tới lâu rồi.” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cậu ấy.
“Tôi từ chức, một mặt là muốn dành nhiều thời gian hơn cho Nhụy Lam và Nhã Khiết, tôi thật sự đã nợ hai mẹ con cô ấy quá nhiều!”
“Mặt khác, bởi vì cậu nhắc tới nguyên nhân đó, tôi đối với vị trí đó cũng không có chút hứng thú, liền để cho bốn người bọn họ tự tranh nhau đi!”
“Đối với tôi mà nói, không có chức vị cũng nhẹ cả người!”
“Tôi hiểu rồi!” Lục Tần Nam trầm ngâm gật đầu, rồi nói.
“Nghe nói, người ở quận trung tâm luôn có ý kiến với anh, đã nhiều lần tham gia ở thủ đô, mà còn lén lút lôi kéo cả hai vị ở Bắc Lưu và Nam Lưu, không thể không đề phòng!”
“Ha ha, những người không lên được bàn tiệc thì kệ họ đi!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt: “Không tung ra được thủ đoạn gì!”
“Anh ta là dòng dõi quý tộc, trong thủ đô có rất nhiều người ủng hộ, nếu anh ta thật sự muốn gây trở ngại cho anh thì tôi e rằng…” Lục Tần Nam nói tiếp.
“Không có gì phải lo lắng!” Lăng Túc Nhiên lại ngắt lời cậu ấy, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị: “Anh ta tốt hơn nên kiềm chế chút, nếu không, tôi không ngại đem sào huyệt mở tung ra đâu!”
“Được thôi!” Lục Tần Nam khóe miệng giật giật.
“Đúng rồi, tình hình của Trịnh Nhật Tùng ở Đông Lưu như thế nào rồi?” Lăng Túc Nhiên sau khi suy nghĩ lại hỏi.
“Không lạc quan!” Lục Tần Nam lắc đầu.
“Sau trận chiến lần trước, bị đối thủ làm thiệt hại nghiêm trọng, nghe nói sửa chữa ngày càng đi xuống, cộng thêm tuổi già sức yếu, khó có khả năng trở lại cương vị.”
“Nếu có thời gian thì hãy gọi điện thoại cho ông ta, hỏi ông ta có ở Đồng Khởi không, nếu có thì tôi đi gặp.” Lăng Túc Nhiên sau khi suy nghĩ rồi nói.
“Đã rõ!” Lục Tần Nam gật đầu đáp ứng, trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục hỏi: “Anh này, nếu như anh bỏ vị trí trong quân đội, vậy vị trí ở Ảnh Môn thì sao?
“Tương tự như vậy, do cấp trên quyết định, nếu như bằng lòng để tôi tiếp tục quản lý Ảnh Môn thì tôi sẽ không từ chối!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng đáp.
“Nếu, cho rằng tôi không thể đảm nhiệm được, bất cứ lúc nào cũng có thể giải nhiệm!”
“Đã rõ!” Lục Tần Nam trịnh trọng gật đầu.
Ngừng một chút, cậu ấy tiếp tục nói: “Đúng rồi, anh à, tôi nghe nói ở thủ đô đang có người điều tra thân phận của anh!”
“Cứ để bọn họ điều tra, thích tra như thế nào thì tra thế ấy!” Lăng Túc Nhiên hơi cau mày.
“Một đám người cả ngày việc chính không làm chỉ thích nhảy múa như chú hề, ngoại trừ làm mấy trò nghịch ngợm, bọn họ không có bất kỳ khả năng nào khác đâu!”
“Đúng vậy, nhàn rỗi cả ngày cũng rất đau khổ, nếu không quăng cho chuyện gì đó thì bọn họ sẽ phát điên mất!” Lục Tần Nam gật đầu đáp.
Sau khi hai người tiếp tục trò chuyện, Lục Tần Nam lái xe đi vào một khu chung cư cũ.
Sau khi bước vào khu chung cư nhỏ, cả hai lưu ý thấy, tất cả các bức tường bên ngoài của tòa nhà đều quét thật lớn một chữ “phá”.
Ở khu đất trống của khu chung cư, nhiều người lớn tuổi tụm năm tụm bố đang thảo luận điều gì đó, ai ai cũng thở dài, khuôn mặt ngập tràn vẻ đau buồn.
“Bố!”
Sau khi Lăng Túc Nhiên hai người vừa đỗ xe ở tòa số tám, họ vừa bước xuống xe, nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang chạy về phía Lăng Túc Nhiên.
“Nhụy Lam, có nhớ bố không!” Lăng Túc Nhiên cúi xuống ôm lấy Nhụy Lam, đứng tại chỗ xoay người quay mấy vòng.
“Tất nhiên, Nhụy Lam nhớ bố…” Nước mắt của Nhụy Lam làm nhòe ướt áo của Lăng Túc Nhiên.
“Bố cũng nhớ Nhụy Lam!” Đôi mắt của Lăng Túc Nhiên đồng thời đỏ lên.
Tần Nhã Khiết đứng cách đó không xa nhìn một cảnh này, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Cảnh tượng này đã xuất hiện không biết bốo nhiêu lần trong giấc mơ của cô.
Cô mong đợi Nhụy Lam có thể có một người bố vững chắc làm chỗ dựa, để cô bé không còn bị người khác mắng là con hoang nữa.
Giấc mơ này, cô mãi mơ trong suốt 5 năm!
“Nhụy Lam, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút được không?”
Một lúc sau, Lăng Túc Nhiên ôm Nhụy Lam và đi đến chiếc xe tải phía sau.
“Thật không? Tuyệt quá đi, Nhụy Lam lại có đồ chơi mới rồi.” cô nhóc bật khóc rồi cười.
Sau khi hai người lên thùng xe, Nhụy Lam nhìn thấy trên xe tràn đầy đồ chơi, giơ bàn tay nhỏ bé lên xoa xoa đôi mắt to tròn rồi la lớn.
“Bố, bố tất cả những món đồ chơi này đều là cho Nhụy Lam có đúng không?”
“Đúng vậy!” Lăng Túc Nhiên cười nói: “Nhụy Lam có thích không?”
“Con thích, đương nhiên là con thích!” Nhụy Lam múa may vui vẻ nhìn Tần Nhã Khiết: “Mẹ, mau đến xem đi, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi!”
Lúc này, Tần Nhã Lệ cũng từ cửa nhà, bước nhanh ra phía sau xe tải.
“Ôi trời!” Nhìn thấy nguyên một chiếc xe đựng đồ chơi, khuôn miệng gợi cảm của cô ấy mở rộng ra đủ để nhét hai quả trứng gà vào.
“Anh rể, anh là nhà giàu mới nổi đó sao?”
Khi Tần Nhã Khiết nghe đến cách cô ấy xưng hô, cô vốn dĩ muốn mắng một hai câu, sau đó nghĩ lại liền từ bỏ.
Sau đó đi bộ về phía trước, mở mắt nhìn thấy đống đồ chơi chất đống thành núi, khóe miệng co giật vài lần.
Thật đúng là công cha như núi mà!
Cộp! Cộp! Cộp!
Đúng lúc này, có tiếng bước chân, chỉ thấy mười mấy tên xăm trổ bước lại đây.
Sau khi nhìn thấy hai chị em Tần Nhã Khiết, ánh mắt ai cũng như sói và hổ.
“Hai người chắc là chủ nhân của 303 đúng không? Đã chờ các cô rất lâu rồi!” Đôi mắt của tên đầu trọc đứng đầu cuồng bạo nhìn về phía Tần Nhã Khiết.
“Bố, bọn họ có phải là người xấu không, Nhụy Lam sợ …” Nhìn đám người, Nhụy Lam ôm chặt lấy Lăng Túc Nhiên.
Sự việc ở Tiêu Châu đã để lại cho cô bé một bóng đen tâm lý, hiện tại khi nhìn thấy những người vẻ mặt ác ý toàn thân cô bé liền run rẩy.
“Đừng Sợ Nhụy Lam, có bố ở đây, sau này không ai có thể bắt nạt Nhụy Lam nữa.” Lăng Túc Nhiên nói nhỏ, sau đó nhìn Tần Nhã Lệ.
“Nhã Lệ, em đưa Nhụy Lam về nhà trước, anh và Nhã Khiết lát nữa sẽ về sau.”
“Vâng!” Tần Nhã Lệ gật đầu rồi ôm Nhụy Lam từ tay Lăng Túc Nhiên quay vào trong tòa nhà.
“Các người có chuyện gì vậy?” Lăng Túc Nhiên nhìn cái tên đầu trọc hỏi.
“Căn hộ của các người chúng tôi mua rồi, cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu đi làm thủ tục với chúng tôi!” Tên đầu trọc liếʍ đôi môi khô khốc.
“Vậy là ý gì?” Tần Nhã Khiết hơi nhíu mày.