“Tường Vi à, cô thế này là không đúng đạo đãi khách rồi!” Giọng nói của một người đàn ông truyền từ hành lang đến.
“Tôi có ý tốt tới tìm cô nói chuyện hợp tác, người của cô đến cửa cũng không mở cho ta vào, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Lời vừa dứt, một gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào, trên mặt có vài ba vết sẹo, không mặt vốn đã không thiện lương lại càng thêm hung ác, cả người tràn ngập sát khí.
Theo sau anh ta là một người nam cao gầy, mặc áo bào đạo sĩ, ngón tay thon dài, làn da còn trắng hơn phụ nữ, trong mắt mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ nữ tính.
Phía sau hai người còn có hai gã đàn ông cường tráng, trong tay cầm theo dao bầu, hơi thở hung hãn.
“Hoa Trùng, là anh?” Nhìn thấy người nam phía sau tên cầm đầu, Tường Vi nhíu mày, đồng thời vô thức liếc mắt nhìn Lăng Túc Nhiên.
Thật là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới!
“Chậc chậc, đã lâu không gặp, chị Tường Vi lại càng xinh đẹp hơn!” Hoa Trùng tiến vào sảnh tiệc, trực tiếp bỏ qua ba người Lăng Túc Nhiên, ánh mắt quét trên người Tường Vi.
“Đêm qua tôi cố ý đến kiếm cô, mà cô lại trốn không gặp tôi, thật làm tôi đau lòng đấy!”
“Hoa Trùng, cậu tới đây làm gì, nơi này không phải chỗ cho cậu làm càn, cút ra ngoài cho tôi!” Báo Đen nhìn hai đồng đội trên mặt đất, nổi giận gầm lên.
Vừa nói, đã nâng tay muốn vọt về phía đối phương.
Bùm!
Báo Đen còn chưa lao được đến trước mặt đối phương đã bị người nam mặc áo bào đạo sĩ kia phất tay tung một chưởng đá bay ra ngoài, nện mạnh ở mặt sau của ghế, há miệng phun ra ngụm máu lớn.
“Chiến tướng cảnh giới Viên Mãn?” Tường Vi và ông già đồng thời kêu lên, trong mắt đều là khϊếp sợ.
“Cậu là ai?” Ông gia theo sau nhíu mày, che ở trước mặt Tường Vi, sắc mặt cứng lại.
“Ha ha, quên giới thiệu với các người, đại nhân Ngọc Diện là khách quý của Phật Gia, tháng trước vừa tới Hải Trung nên các người chưa biết.” Hoa Trùng cười nói.
Rồi lại nhìn về phía Tường Vi, nói sang chuyện khác: “Chị Tường Vi à, cô đã suy nghĩ về vấn đề Phật Gia nói với cô chưa?”
“Tôi nói này, cô là một người phụ nữ cần gì mạnh mẽ như vậy, thanh thản an ổn hầu hạ Phật Gia cho tốt, bảo đảm cô cả đời cẩm y ngọc thực, sao mà không làm?”
“Hơn nữa, cô đừng thấy Phật Gia tuổi có hơi lớn, nhưng nhất định có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu trên giường của cô đấy.”
“Láo xược!” Ông già nổi giận gầm lên, bóng người lóe lên, một quyền đánh thẳng về Hoa Trùng.
“Chủ nhân của ông còn chưa nói gì, sao đến phiên ông chen lời!” Người nam mặc áo bào đạo sĩ lạnh lùng mở miệng, đồng thời đánh một quyền về phía nắm đấm của ông già.
Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên, ông già bị đẩy lùi về sau bảy tám bước, khí huyết trong lòng cuồn cuộn trào ra.
“Ông Quyền!” Tường Vi kêu lên.
“Người bên ngoài còn tâng ông lên trời, nói rằng bên người Tường Vi có một cao thủ tuyệt đỉnh, tôi còn tưởng là kẻ ba đầu sáu tay gì, ra là chỉ có chút thực lực ấy thôi!” Người nam mặc áo bào xoa xoa ngón tay mảnh mai.
Phốc!
Ông già lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt vặn vẹo, khí thế trên người tụ lại, thúc giục chính mình toàn lực tấn công đối phương.
“Chút thực lực như vậy còn muốn chết, để tôi thành toàn cho ông!” Người nam mặc áo bào đạo sĩ lóe lên một tia sắc bén trong máu, anh ta giơ tay nghênh đón.
Bùm! Bùm! Bùm!
Nắm tay của hai người đập vào nhau, vang lên một thanh âm nặng nề.
So với đối phương, lão già thấp hơn một cấp bậc, không bao lâu đã sớm nhận thất bại, bị một nắm đấm thẳng đánh ngã trên mặt đất, miệng lại trào ra rất nhiều máu.
“Ông Quyền!” Tường Vi chạy nhanh qua đỡ đối phương đứng lên: “Ông Quyền, ông sao rồi?”
“Không sao!” Ông già khó khăn lắc đầu, hơi thở trên người vô cùng hỗn loạn.
“Ha ha, chị Tường Vi à, ngại quá, ra tay hơi nặng.” Người nam mặc áo bào đạo sĩ cười lạnh, nhìn về phía Tường Vi.
“Hoa Trùng, anh thật sự muốn khơi mào chiến tranh giữa hai bên chúng ta phải không?” Tường Vi không để ý tới người nam mặc áo bào đạo sĩ mà lạnh lùng nói với Hoa Trùng.
“Ha ha, chị Tường Vi à, hôm nay tôi tới đây là nói chuyện hợp tác với cô, không có ý gì khác nhau.” Hoa Trùng nhếch miệng cười.
“Nhưng nếu hôm nay cô không đồng ý gia nhập thương hội, tôi khó trở về báo cáo kết quả, sợ lại phải ủy khuất cô rồi.”
“Anh về nói cho Phật Gia, để ông ta chết tâm đi, Tường Vi tôi sẽ không gia nhập thương hội Giang Hải đâu.” Tường Vi lạnh lùng đáp lại.
“Được rồi!” Hoa Trùng nhún vai: “Vậy thì xin lỗi!”
Dứt lời, anh ta lao về phía Tường Vi, tu vi của anh ta ở cùng cấp bậc với Tường Vi, đều là Chiến tướng sơ thành.
“Anh chính là Hoa Trùng?” Đúng lúc này, thanh âm của Lăng Túc Nhiên vang lên.
“Hả? Biết tôi à?” Hoa Trùng sửng sốt, quay đầu nhìn lại: “Có việc gì?”
Mà Tường Vi và ông già nghe thấy Lăng Túc Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
“Anh bắt Thẩm Quang Khải đi đâu, nói ra thì tôi có thể tha cho anh đường sống!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.
“Hả?” Nghe được lời này của anh, đồng tử của Hoa Trùng co lại.
Sau đó, anh ta nhìn về phía Tường Vi: “Cô nói cho bọn họ biết? Cô thật không sợ chết à!”
“Tôi hỏi lần cuối, Thẩm Quang Khải bị anh bắt đi đâu?” Lăng Túc Nhiên bình tĩnh nói.
“Tên nhóc này, cậu nhìn qua cái bộ dạng vặn vẹo kia, cậu muốn như vị ấy à? Có biết dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi thì có hậu quả gì không?” Hoa Trùng chỉ tay vào Lăng Túc Nhiên, trầm giọng nói.
Hự!
Lời còn chưa dứt, một luồng gió mạnh như lưỡi đao từ trong tay Phán Quan bắn ta, mà cánh tay của Hoa Trùng đã rơi trên mặt đất, máu tươi phun điên cuồng.
Tê!
Ba người Tường Vi nhìn thấy cảnh này thì hít một hơi khí lạnh.
Một là vì Phán Quan quá tàn nhẫn, một lời không hợp liền lấy một cánh tay.
Hai là vì thân thủ của anh ta, chân khí thoát ra ngoài, gϊếŧ người không dấu vết, tuyệt đối là vượt ngoài Chiến tướng cảnh giới Viên mãn.
“A…” Hoa Trùng kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người ứa ra mồ hôi lạnh.
“Hử?” Người nam mặc áo bào kia nhíu mày, đồng tử co rút lại.
Anh ta mơ hồ nhìn ra thân thủ của Phán Quan hoàn toàn không dưới anh ta.
“Chết tiệt, mày dám chặt một tay của tao, hôm nay tao không băm mày thành tám khối thì tao sẽ cùng họ với mày!” Hoa Trùng hít một hơi, rít lên.
“Đại nhân Ngọc Diện, gϊếŧ nó, mau gϊếŧ nó cho tôi!”
“Tên kia, mày dám đoạt một cánh tay của Hoa Trùng, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!” Người nam mặc áo bào gầm lên một tiếng, thần hình phóng vọt về phía Phán Quan.
Chíu! Chíu! Chíu!
Cùng lúc đó, hai cổ tay của anh ta cuộn lại, từng mũi nhọn từ tay anh ta bắn ta, giống như hạt mưa, phóng về phía ba người Lăng Túc Nhiên.
Đinh! Đinh! Đinh!
Nhưng khiến anh ta tuyệt vọng chính là, một loạt ám khí đều rơi xuống đất, cách không xa trước mặt ba người kia, vang lên thanh âm giòn giã.
“Sao… sao có thể?” Người nam mặc áo bào đạo sĩ kinh hãi hét lên.
“Thư sinh Ngọc Diện, tội phạm truy nã hạng A, theo lệ thường, chém!” Phán Quan nhìn lướt qua đối phương, trầm giọng nói.