Chương 20

“Hai ngày nay em và bố mẹ thu dọn một chút đi, qua hai ngày nữa sẽ chuyển về Đồng Khởi, chúng ta bắt đầu tất cả lại từ đầu.” Lăng Túc Nhiên tiếp tục nói.

“Anh nghĩ quá lý tưởng hóa rồi!” Tần Nhã Khiết hít sâu một hơi: “Anh không nắm rõ được tình hình của chúng ta ác liệt như thế nào!”

“Đồng Khởi, cũng hoàn toàn không có chỗ dung thân cho người một nhà chúng ta!”

“Đó là trước kia!” Lăng Túc Nhiên trịnh trọng mở miệng: “Từ bây giờ, tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành quá khứ, em hãy tin tưởng anh, anh chắc chắn có thể làm được!”

“Ôi! Sao anh lại không hiểu điều đó chứ?” Tần Nhã Khiết thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, bây giờ có nói nhiều hơn nữa, anh cũng không tin, sau này anh sẽ hiểu thôi!”

Sau khi nói xong, vẻ mặt cô muốn nói lại thôi nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: “Em… Em có thể lại nhờ anh giúp một chuyện cuối cùng nữa được không?”

“Tất nhiên!” Lăng Túc Nhiên gật đầu thật mạnh: “Em nói đi!”

“Ba ngày sau, là sinh nhật của ông nội, người một nhà chúng ta phải đi Đồng Khởi chúc thọ cho ông ấy.”

“Nếu như anh có thời gian, có thể đi cùng nhau tới nhà họ Tần chuyến này được không?”

“Bọn họ luôn nói Nhụy Lam là một con hoang không có bố, mỗi lần gặp mặt đều không ngừng giễu cợt trêu chọc nó.”

“Bây giờ Nhụy Lam cũng đã có bóng ma tâm lý, không dám đi tới nhà họ Tần nữa, lần này, em mong anh đi cùng em và con, hy vọng anh có thể mang đến cho con cảm giác an toàn!”

Cô cũng không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng đối với cô trước mắt mà nói, đã không còn biện pháp nào tốt hơn nữa, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy mà thôi.

“Vậy cứ quyết định thế đi!” Lăng Túc Nhiên gật đầu thật mạnh: “Ba ngày sau, chúng ta gặp nhau ở Đồng Khởi!”

“Cảm ơn anh!” Tần Nhã Khiết gật đầu một cái thật nhẹ, sau đó thoáng dừng lại, hơi áy náy nói.

“Chỉ có điều, nếu như anh đi tới nhà họ Tần, bọn họ chắc chắn cũng sẽ châm chọc giễu cợt khıêυ khí©h anh, anh…”

“Yên tâm đi, anh không sao, em không cần phải lo lắng cho anh!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên cười.

“Vậy… Vậy được rồi, vậy hôm nay cứ như vậy đi?” Tần Nhã Khiết gật đầu nhẹ sau đó nói thêm một câu.

“Anh đừng trách mẹ em, bà ấy nói năng có hơi chua ngoa nhưng trong lòng mềm như đậu hũ, mấy năm nay, nếu như không có bà ấy hỗ trợ, em cũng…”

“Anh biết mà!” Lăng Túc Nhiên lại ngắt lời cô: “Anh chỉ có áy náy và biết ơn bố mẹ em thôi!”

Nói xong, anh lại mở miệng nói: “Anh đi Đồng Khởi xử lý một vài chuyện trước, ba ngày sau chờ điện thoại của em.”

“Nhụy Lam thức dậy nếu như muốn tìm anh, em cứ nói ba ngày sau có thể gặp bố rồi, đến lúc đó bố sẽ không bao giờ rời khỏi con nữa!”

“Ừm!” Ánh mắt Tần Nhã Khiết phức tạp, nhẹ gật đầu.

Sáng ngày hôm sau.



Đồng Khởi, nghĩa trang phía sau núi.

Lăng Túc Nhiên quỳ trước một tấm bia mộ.

Trên mặt không để lộ ra chút biểu cảm nào, chỉ có hai mắt anh ửng hồng.

Cả người anh tràn ngập trong từng luồng khí lạnh, làm cho nhiệt độ không khí chung quanh ít nhất cũng giảm mạnh xuống bốn năm độ.

Cách đó ba mét phía sau lưng anh, Lục Tần Nam đứng yên tại chỗ như một khẩu súng trường, vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm nghiêm trọng.

Hai người duy trì tư thế này đã hai ba tiếng đồng hồ rồi, giống như người trong bức tranh vậy, không nhúc nhích chút nào.

“Đốc soái, xin nén đau thương!” Qua thêm một tiếng đồng hồ nữa, Lục Tần Nam mở miệng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lăng Túc Nhiên dập đầu ba cái liền trước bia mộ.

“Bố ơi, con trai bất hiếu Lăng Túc Nhiên của bố đã trở về rồi, bố yên nghỉ đi!”

“Tất cả những thủ phạm đã tham gia mưu hại bố và người nhà, con đều sẽ tìm ra hết, để cho bọn họ từng người một xuống dưới đó dập đầu tạ tội trước mọi người!”

Lời nói vừa dứt, anh lại đứng dậy cúi đầu ba cái, mới nhấc bước rời đi.

“Chuyện năm năm trước đã điều tra thế nào rồi?” Sau khi hai người lên xe, Lăng Túc Nhiên mở miệng hỏi.

“Thưa đốc soái, đã điều tra rõ ràng rồi!” Lục Tần Nam khởi động xe, mở miệng đáp lại.

“Dựa theo đặc điểm của một sát thủ lúc đó mà anh cung cấp, tôi đã bảo Phán Quan truy tìm điều tra nửa năm, cuối cùng cũng tìm được ở nước láng giềng, anh ta đã khai ra hết tất cả mọi chuyện rồi.”

“Năm đó, người đứng phía sau mưu hại bố nuôi của anh và người trong nhà của ông ấy, là nhà họ Triệu – nhà giàu số một Đồng Khởi hiện nay và hai nhà họ Vương, nhà họ Đào.”

“Quả nhiên là bọn họ!” Một luồng sát ý lạnh như băng lạnh đến tận cùng, từ trên người Lăng Túc Nhiên tràn ngập ra.

Năm năm trước, gia tộc nhà họ Trịnh của bố nuôi Lăng Túc Nhiên, là gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia tộc ở Đồng Khởi, ba nhà còn lại là Triệu, Vương, Đào.

Tuy rằng cùng là tứ đại gia tộc, nhưng thực lực của nhà họ Triệu cao hơn nhiều so với bất kỳ nhà nào còn lại, nên cứ thế vững vàng đè ép những nhà khác.

Bố nuôi làm người đầu đội trời chân đạp đất, làm việc nhanh nhẹn lưu loát sắc bén, nên rất coi thường một số tác phong làm việc của ba nhà khác, bởi vậy không ít lần đã xung đột với bọn họ.

Nhất là nhà họ Triệu, mấy dự án lớn đều không thể cạnh tranh thắng được nhà họ Trịnh, đã mang hận trong lòng từ lâu.

Lăng Túc Nhiên từng nhắc nhở bố nuôi, phải cẩn thận ba nhà hợp tác lại làm ra một số hành động thấp kém.

Nhưng bố nuôi vẫn luôn luôn tin tưởng vững chắc rằng, tà không thể thắng chính, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là vô ích!

Cho nên, từ đầu đến cuối ông ấy vẫn không mấy để ý đến bọn họ.



Chỉ là, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện!

“Tôi đã sai người điều tra của cái tài sản của nhà họ Trịnh năm đó, bây giờ hầu như đều ở dưới danh nghĩa của ba nhà này, từ điểm này cũng có thể chứng minh sát thủ kia nói không sai!” Lục Tần Nam tiếp tục mở miệng nói.

“Ừm!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Có điều tra ra được người hạ độc năm đó là ai không?”

Ngày xảy ra vụ việc, cả nhà bố nuôi nuôi đang tổ chức tiệc gia đình, nếu không phải vì trúng độc trước đó, với thực lực của bố nuôi, cũng không đến mức bị tiêu diệt cả nhà.

“Đã điều tra được!” Lục Tần Nam gật đầu: “Là hồng nhan tri kỷ kia của bố nuôi của anh, Liễu Bội Mai!”

“Ừm?” Ánh mắt của Lăng Túc Nhiên ngưng tụ lại thành tia sắc bén: “Là bà ta sao?”

Bố nuôi góa vợ sớm, từ đó về sau không kết hôn nữa.

Liễu Bội Mai là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Trịnh thị, là người đẹp nổi tiếng của Đồng Khởi, sau đó thông qua một số thủ đoạn nhất định đã leo được lên giường của bố nuôi.

Nhưng bố nuôi vẫn không có ý định kết hôn với bà ta, thật ra trong lòng Liễu Bội Mai đã oán hận từ lâu.

Ấn tượng của Lăng Túc Nhiên đối với Liễu Bội Mai không tốt lắm, lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, anh đã cảm thấy đây là một người phụ nữ làm việc mưu mô tính toán.

Chỉ là, bởi vì lúc ấy bố nuôi cũng không bài xích bà ta, cho nên Lăng Túc Nhiên cũng không tiện nói gì.

Anh không ngờ tới người phụ nữ này lại có lòng dạ ác độc như vậy!

“Ừm!” Lục Tần Nam lại gật đầu: “Bây giờ bà ta đang là tình nhân công khai của chủ nhân nhà họ Triệu – Triệu Huy Chấn!”

“Rất tốt!” Giọng nói Lăng Túc Nhiên lạnh như băng nói: “Đến lúc đó tính sổ với ông ta luôn một lượt!”

“Đốc soái, còn có chuyện cần nói với ông một chút.” Vẻ mặt Lục Tần Nam như có chuyện muốn nói lại thôi.

“Nói đi!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng mở miệng.

“Vốn dĩ, vào ngày xảy ra chuyện, con gái của bố nuôi anh cũng được người có lòng tốt cứu giúp giống như anh.” Lục Tần Nam hít sâu một hơi sau đó tiếp tục mở miệng.

“Nhưng ngày hôm sau đã bị cậu hai của nhà họ Triệu dẫn người đi tìm được, sau đó lại cùng hai vị cậu chủ của hai nhà họ Đào và nhà họ Vương, dùng đủ kiểu làm nhục cô ấy, em gái của anh không cam lòng chịu nhục, cuối cùng nhảy sông tự vẫn.”

“Hơn nữa, ngay cả người đã cứu cô ấy cũng bị ba người bọn họ gϊếŧ chết rất tàn nhẫn!”

Lời nói của anh ta còn chưa dứt, một luồng sát ý ngập trời bộc phát ra từ trên người Lăng Túc Nhiên, một đôi mắt lạnh lùng sắc bén như con thú mạnh mẽ hung hãn thoáng hiện ra.

“Bọn họ thật là đáng chết!” Lăng Túc Nhiên gằn từng câu từng chữ, giọng nói lạnh băng thấu xương.

“Bảo Phán Quan tìm ra ba tên súc vật kia, buổi tối hôm nay lấy chút lãi từ ba nhà bọn họ trước đã!

“Tuân lệnh!” Lục Tần Nam trịnh trọng nhẹ gật đầu.