Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Đế Này Biết Đọc Tâm Trí

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồng Quả trung thành, nếu khai mình là cung nữ của Duyên Khánh Đường, sợ rằng Dư Mỹ nhân sẽ tìm phiền phức cho Tài nhân!

Văn Hiểu Đồ thật sự không đành lòng. Rõ ràng là nàng trốn nghe lén, Hồng Quả chỉ đi theo nàng, bị bắt quả tang cũng là vì nàng, làm sao nàng có thể đứng nhìn Hồng Quả gánh tội một mình?

Vậy nên, Văn Hiểu Đồ chỉnh trang lại y phục, từ từ bước ra: “Nàng là cung nữ của thần thϊếp.”

Nói rồi, nàng khom người: “Bái kiến Dư Mỹ nhân!”

“Tài nhân...” - Hồng Quả vừa kinh ngạc vừa cảm động, vội bước tới đỡ nàng dậy.

Văn Hiểu Đồ bất ngờ xuất hiện khiến Dư Mỹ Nhân có chút ngạc nhiên, nhìn chiếc khăn che mặt của Văn Hiểu Đồ, Dư Mỹ Nhân lập tức bĩu môi: “Ta còn tưởng ai, hóa ra là Ôn Tài nhân! Không ngờ ngươi còn dám xuất hiện gặp người!”

Miệng lưỡi của Dư Mỹ nhân quả thực vô cùng chua ngoa.

Văn Hiểu Đồ dù sao cũng đã sống hai mươi sáu năm, tâm lý khá vững vàng, nếu là Ôn Tài nhân trước kia, có lẽ đã nghĩ đến chuyện tự tử.

Văn Hiểu Đồ nhẹ nhàng đáp: “Thần thϊếp quả thực không định ra mặt, cho dù thấy Mỹ nhân chặn đường Lục Tiệp dư, cũng không hề định xuất hiện.”

Dư Mỹ nhân hừ một tiếng: “Ngươi rõ ràng là cố ý trốn để nghe lén!”

Văn Hiểu Đồ: ... Nói thật thì cũng coi như nghe lén. Nhưng ban ngày ban mặt, nơi công cộng, ngươi có thể lớn tiếng la lối, còn ta thì không thể đứng bên cạnh nghe sao?

Dư Mỹ nhân hếch cằm: “Ôn Tài nhân, ngươi còn biết đến tôn ti trật tự không?”

Văn Hiểu Đồ: Là ngươi không biết tôn ti trật tự thì có. Một Mỹ nhân mà dám chặn đường một Tiệp dư, lại còn dùng lời lẽ cay nghiệt, may mà Lục Tiệp dư hiền lành không tính toán với ngươi, nếu không chuyện này đến tai Hiền phi, không chừng ngươi còn bị phạt vì tội không biết tôn ti, nhẹ thì phạt bổng lộc, nặng thì bị cấm túc.

Dư Mỹ nhân không khách sáo: “Nếu biết điều, ngươi nên tự đến Cảnh Nghi Cung nhận tội!”

Văn Hiểu Đồ im lặng ba giây: “Mỹ nhân đã nói vậy, thần thϊếp dĩ nhiên không dám cãi, chỉ là nếu Hiền phi nương nương hỏi nguyên nhân sự việc, thần thϊếp chắc chắn sẽ thuật lại mọi chuyện đúng như sự thật.” — Nếu ta không biết tôn ti, ngươi cũng thế.

Dư Mỹ Nhân thoáng sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, tức đến cực điểm: “Ngươi…muốn tố cáo ta trước mặt Hiền phi nương nương?”

Văn Hiểu Đồ mỉm cười: “Thần thϊếp đi hay không, là tùy Mỹ nhân quyết định.” — Ngươi chọn đi, là cả hai cùng bị phạt, hay coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dư Mỹ nhân nghiến chặt răng: “Ngươi, ngươi cứ đợi đấy!”

Ném lại câu nói cay độc, Dư Mỹ nhân tức giận bỏ đi.

Nhìn theo Dư Mỹ nhân giận dỗi rời đi, Văn Hiểu Đồ thở dài: “Sao lần nào ta ra ngoài cũng gặp rắc rối vậy nhỉ?”

Hồng Quả tỏ vẻ không hiểu: “Tài nhân, lần trước người ra ngoài cũng gặp rắc rối sao?”

Lần trước nàng cùng Bích Tâm đi dạo ở Tây Hoa Viên đυ.ng phải Hoàng đế, nhưng không nói với ai về chuyện này.

“Chẳng phải Bích Tâm nói chỉ gặp Hiền phi nương nương thôi sao? Lẽ nào Hiền phi nương nương đã tỏ thái độ với người? Nhưng xưa nay Hiền phi nương nương luôn xử sự công bằng, không thể nào lại vậy được.” - Hồng Quả càng thêm khó hiểu.

Văn Hiểu Đồ lúng túng đáp: “Ta nói là lần trước nữa, bất cẩn rơi xuống nước, cũng phiền phức vô cùng.”

Nhắc đến chuyện rơi xuống nước, Hồng Quả lập tức không dám nói nhiều nữa, nàng lén nhìn Tài nhân nhà mình, sắc mặt rất bình thản, chẳng lẽ...đêm đó tiểu chủ của nàng ấy thực sự chỉ vô tình rơi xuống nước, chứ không phải tìm cái chết?

Có lẽ...Tài nhân chỉ là tâm trạng không tốt, nên mới ra hồ Thái Hàm đứng một mình để bình tâm, vì trời tối quá nên rơi xuống nước chăng?

Hồng Quả không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
« Chương TrướcChương Tiếp »