Lúc này, thái giám Tiểu Nguyên Bảo mang theo hộp thức ăn bước vào: "Tài nhân, trên đường nô tài về có thấy Phương Tiệp dư đang ngồi kiệu đi về phía Di Niên Điện."
Bích Tâm ngơ ngác: "Không phải Yến tiệc đã bị hủy rồi sao?"
Văn Hiểu Đồ nheo mắt lại, đúng vậy, ngay cả nàng cũng biết yến tiệc bị hủy, Phương Tiệp dư không thể nào không biết, vậy khả năng duy nhất là Thái hậu hoặc Hoàng đế truyền gọi Phương Tiệp dư.
Đột nhiên, thái giám Tiểu Tiền Tử nhanh chóng chạy vào: "Tài nhân, công công của Thái hậu ở Di Niên Điện đến truyền gọi, mời người lập tức đến Di Niên Điện."
Văn Hiểu Đồ thầm nghĩ, xem ra là muốn xử lý chuyện nàng bị hủy dung.
Thiên Trạch Đế này cũng quá vội vàng rồi, vừa mới trở về cung! Còn chưa tổ chức yến tiệc, đã vội xử lý chuyện hậu cung tranh giành ghen tuông.
Bụng thì than vãn, nàng nhìn mâm cơm vừa được mang đến, lòng có chút khổ sở, nàng còn chưa kịp ăn tối nữa...
Thái hậu truyền triệu, ai dám trì hoãn?
Hồng Quả lập tức lấy một chiếc áo choàng bằng gấm dày cộm choàng lên người nàng, sau đó nhanh chóng hầu hạ nàng đến Di Niên Điện.
Văn Hiểu Đồ đâu có cao quý như Phương Tiệp dư, không ai kiệu rước nàng, chỉ có thể dùng hai chân tự mình đi bộ, hơn nữa thời gian truyền tin cũng trễ một chút, nên dù nàng có đi vội vã suốt đường, vẫn đến muộn hơn Phương Tiệp dư cả một khắc.
Hoàng hôn đã buông xuống, Di Niên Điện đã thắp đèn.
Văn Hiểu Đồ nhìn thoáng qua Hồng Quả và Bích Tâm đầy lo lắng, nàng chỉnh lại chiếc khăn che mặt rồi khẽ dặn: "Các ngươi cứ đợi ở ngoài là được."
Sau đó nàng theo chân Trần công công bước vào chính điện Di Niên Điện.
Lúc mới nhập cung, nguyên chủ Ôn Tài nhân từng là khách quen ở đây, Di Niên Điện to lớn uy nghi, những chiếc đèn cung bát giác bằng thủy tinh treo cao thành hàng, khiến cho cả điện sáng trưng.
Trên chiếc ghế tay vịn chạm khắc hình phượng hoàng, là Dung Thái hậu với thần sắc đã có phần mệt mỏi. Đứng hầu bên cạnh Thái hậu, là một nữ nhân đoan trang xinh đẹp, vận áo bào màu hồng phấn thêu chỉ vàng, khuy áo cài trân châu, tóc búi mây vấn sương. Nàng ta chính là Phương Tiệp dư. Mà ngồi trên chiếc ghế bảo tọa bằng gỗ tử đàn bên cạnh Thái hậu, là một nam nhân da ngăm đen, mày kiếm mắt sáng, không cần nói cũng biết đó chính là Thiên Trạch Đế. Hoàng đế vận một bộ long bào màu tím xanh thêu rồng quấn, thắt lưng cài hồng ngọc đỏ rực như máu chim bồ câu dưới ánh nến. Bộ y phục quyền quý xa hoa như vậy, mặc trên người y, lại khiến người ta có cảm giác có chút không hợp.
Văn Hiểu Đồ chỉ liếc nhìn một cái, rồi vội cúi đầu, cung kính hành lễ: "Thần thϊếp Ôn thị, bái kiến Thái hậu, bái kiến Hoàng thượng."
Bị triệu gọi đột ngột, nàng tất nhiên không kịp ăn vận chỉnh chu, chỉ mặc một chiếc áo bào xanh lá nhạt, phối váy gấp nếp màu biếc, trước khi đi lại được Hồng Quả khoác thêm một chiếc áo choàng gấm màu xanh. Trông nàng vô cùng giản dị, khác nào chiếc lá xanh làm nền cho Phương Tiệp dư.
Phương Tiệp dư nhìn thấy nàng, liền nở nụ cười: "Cuối cùng muội muội cũng đến rồi!"
Dung Thái hậu có chút không vui: "Sao giờ mới tới?"
Văn Hiểu Đồ thầm than trong bụng, khoảng cách xa, truyền tin chậm một chút, mà nàng đâu có kiệu rước, tất nhiên sẽ đến muộn hơn Phương Tiệp dư.
Văn Hiểu Đồ cũng chỉ dám than thầm trong lòng, mặt ngoài càng tỏ vẻ cung kính hơn, nàng cúi đầu quỳ gối: "Thần thϊếp tới chậm, xin Thái hậu thứ tội."
Di Niên Điện quanh năm thoang thoảng hương đàn hương Càn Nam, vừa thanh tịnh vừa sâu lắng. Dung Thái hậu tuy chưa đến năm mươi, nhưng thân thể luôn không tốt, vì vậy quanh năm lễ Phật, tính tình cũng ôn hòa điềm đạm.