Chương 7: Đông cung của lưu manh
Nhãn thần Ngự Sử như dao nhọn nhìn cánh cửa vừa đóng lại rồi chuyển qua nét mặt hoàng đế, mặt đen thêm một tầng.
Hoàng đế lập tức trưng ra dáng điệu không phiền lụy, song song chuyển qua chỗ đầu ngọn gió mà đứng. Hắn vừa làm, Ngự Sử tức giận mà mắng to tận trời.
Bệ hạ! Ngài lại có thể tuyên *** ban ngày! Ngự thư phòng là nơi quan trọng, cư nhiên bị ngài dùng để làm việc hoang ***! Hôm nay quốc gia loạn trong giặc ngoài, mắt thấy sẽ vong quốc ( hắn nói bậy ^o^ câu này của tác giả không phải ta), ngài không làm việc đàng hoàng, lại làm ra việc đáng khinh thường này, khiến triều đình bị yêu nghiệt càn quấy, chướng khí mù mịt ( hắn nói bậy), ta xem thiên triều hưng thịnh rất nhanh sẽ hủy ở trên tay ngài ( hắn nói bậy)!
Ngự Sử tức giận khẩu bất trạch ngôn (nói không lựa lời), nói cái gì cũng khó nghe. Hoàng đế khiêm tốn điểm đầu, nhìn Ngự Sử nước miếng tung bay, nghĩ chính mình đứng ở đầu ngọn gió thực sự là quá sáng suốt.
Hoàng đế đứng tại nơi gió mát mẻ khiêm tốn nghe Ngự Sử giáo huấn nửa canh giờ, chờ Ngự Sử chửi mệt mỏi, hồng hộc thở dốc, liền gọi thái giám đến, nói: “Ngự Sử khổ cực —— còn không mau thượng trà?”
Sau đó phi thường cung kính gật đầu: “Lời của khanh thật đúng, sau này trẫm sẽ không làm loại sự tình này tại ngự thư phòng.”
Ngự Sử nghĩ hoàng đế đáp ứng sửa là tốt, thế nhưng tựa hồ có gì đó không đúng. Đang lúc nổi nóng cũng nghĩ không ra nguyên cớ, đành ngửa đầu uống trà, nặng nề đặt chén trà không xuống khay rồi rời đi.
Hoàng đế kéo áo, xoay người tiến ngự thư phòng cùng thị vệ không may thay quần áo. Thị vệ chưa kịp mặc y phục của mình, “phác thông” một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ, ngài cho thần về quê nhà a!”
Hoàng đế hỏi: “Vì sao?”
Thị vệ bi phẫn gần chết: “Bệ hạ lột y phục của thần còn chưa tính, hết lần này tới lần khác bị Ngự Sử đại nhân thấy, sau này thần sẽ không còn thuần khiết! Ở kinh thành khẳng định không thể thú được lão bà, đành phải về quê nhà!”
Hoàng đế rất kinh ngạc: “Ngươi ở bên người trẫm hơn mười năn, với danh tiếng của trẫm, ngươi lại có thể nghĩ ngươi còn có ‘Thuần khiết’ cái gì?”
Thị vệ ngây người một hồi, quen tay rút ra bội kiếm đặt trên cổ mình: “Thần không sống nữa!”
Hoàng đế cũng thông thuộc mà đi qua ngăn cản hắn: “Mỗi lần đều dùng một chiêu, ngươi có thể dùng cách mới mẻ một chút hay không?”
Ngự Sử thở phì phì địa đi được phân nửa, đột nhiên nhớ tới mình đến ngự thư phòng bị sự kiện kia kí©h thí©ɧ nên mắng hoàng đế, ngược lại chuyện muốn khởi tấu đã quên. Không thể làm gì khác hơn là vừa giận vừa quay lại.
Mới vừa đi đến cửa ngự thư phòng, chỉ thấy hoàng đế đang ôm thị vệ.
Hoàng đế thấy trước mặt có một đôi giày, ngẩng đầu nhìn thấy Ngự Sử, không cần suy nghĩ liền nhảy dựng lên, quen thuộc chọn tư thế đợi giáo huấn.
Ngự Sử một hơi ế tại trong cổ thiếu chút nữa không thể đi lên.
Lại qua nửa canh giờ, Ngự Sử miệng khô lưỡi khô, nổi giận đùng đùng ra khỏi cung, đột nhiên nhớ tới lại quên khởi tấu chuyện kia, không thể làm gì khác hơn là vừa giận vừa quay lại.
Ngự Sử vào ngự thư phòng, liếc mắt thấy trên nhuyễn tháp là thị vệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị điểm huyệt. Hoàng đế đứng lên, cầm lấy bội kiếm ném tới một bên, thở dài.
“Ái khanh a, rốt cuộc là ngươi đến tấu, hay đến xem đông cung của trẫm a?”