Hoàng Đế Của Hoàng Đế

4.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
“A…” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu biết chép miệng. “Hoàng thượng giá lâm!!” Hoàng thượng —— Dật Thanh Thích một thân hoàng bào c hậm rì rì ngồi trên long ỷ, nhìn lướt qua mấy tú nữ phía dưới. “Bắt đầu đi.”  …
Xem Thêm

Chương 15
CHƯƠNG 15.

Dật Thanh Thích một phát kéo Huyền Ngôn Nặc qua ôm chặt trong lòng mình, nói: “Cảm tạ nhạc phụ.”

Huyền Ngôn Nặc ở trong lòng Dật Thanh Thích nhéo nhéo xoay xoay biểu thị kháng nghị.

Huyền Nghị thở dài một hơi nói: “Đứa nhỏ Tiểu Nặc này từ nhỏ đã bị chúng ta cưng chiều, có đôi khi sẽ tương đối tùy hứng, mong hoàng thượng tha thứ. Còn có chính là… Nếu như hoàng thượng là thật lòng thích tiểu Nặc, mong hoàng thượng đối xử thật tốt với tiểu Nặc.”

Dật Thanh Thích cúi đầu điểm nhẹ lên cái mũi Huyền Ngôn Nặc, không ngoài ý muốn liền thấy Huyền Ngôn Nặc sờ lên cái mũi sau đó giơ lên vẻ mặt ai oán mà nhìn hắn, nói: “Yên tâm đi. Trẫm… Tự nhiên sẽ đối tốt với tiểu Nặc.”

“Vậy là tốt rồi.” Huyền Nghị rất yêu thương mà nhìn Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc hỏi Huyền Nghị: “Phụ thân ơi ~ mẫu thân thế nào rồi?”

“A?” Huyền Nghị hơi chút sửng sốt một chút, lập tức chuyển biến thành một bộ thương cảm hề hề, “Mẫu thân con muốn hưu (li dị) ta… Phụ thân đã tại nghiệp chướng gì chứ ~ “

“Mẫu thân muốn hưu người?! Chuyện gì đã xảy ra?”

“Có một nam nhân biếи ŧɦái cứ quấn quít lấy ta… Tiểu Vân liền hiểu lầm…”

“Tiểu Nặc, tiểu Vân là… ?”

“Là tên thân mật mà phụ thân ta gọi mẫu thân ~ giống như Dật vẫn gọi tiểu Nặc đó ~” Huyền Ngôn Nặc nghe thấy vấn đề Dật Thanh Thích hỏi, y lập tức bỏ qua Huyền Nghị, ngược lại ôm lấy Dật Thanh Thích. Huyền Nghị tội nghiệp đến gần, ôm lấy cánh tay Huyền Ngôn Nặc nói: “Tiểu Nặc ~ ngày hôm nay phụ thân liều chết tới tìm con chính là vì chuyện này đó ~ tiểu Nặc mau cùng phụ thân trở về khuyên mẫu thân con đi ~ bằng không phụ thân con sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại đó nha ~ “

“Dật… Bằng không ngày hôm nay chúng ta trở về đi ~” Huyền Ngôn Nặc nghe Huyền Nghị khóc lóc kể lể xong, quay sang vẻ mặt không đành lòng. Dật Thanh Thích thở dài nói: “Được, ngày hôm nay chúng ta trở về.”

Tiện đà hắn quay đầu kêu lên: “Trịnh công công! Trịnh công công!”

Sau đó liền thấy Trịnh công công vội vội vàng vàng chạy tiến đến: “Hoàng… Hoàng thượng…”

“Trẫm lát nữa muốn đi Dương Châu, ngươi sai người lập tức đi chuẩn bị cho tốt một chiếc xe ngựa, còn có, để Nguyên Vương gia giúp trẫm quản lý mọi việc trong cung cho tốt. Nếu như Nguyên Vương gia không có nhà, để đại tướng quân xử lý đi, cứ như vậy, nhanh đi đi.”

“A… Hoàng thượng… Này… Này…”

“Này cái gì mà này! Còn không mau đi! Trẫm là hoàng thượng trẫm định đoạt! Lập tức! Lập tức! Coi như là ngươi lấy công chuộc tội!”

“A… Rõ…” Trịnh công công nghe được bốn chữ “lấy công chuộc tội”, lập tức chạy như điên.

“Phụ thân người yên tâm đi ~” Thấy Dật Thanh Thích phân phó xong, Huyền Ngôn Nặc lập tức quay đầu bắt đầu xoa dịu Huyền Nghị, “Tiểu Nặc nhất định sẽ làm mẫu thân hiểu rõ mà thay đổi việc này! Lại nói tiếp… Phụ thân ~ người nói có một tên nam nhân biếи ŧɦái vẫn quấn quít lấy người, người kia là ai? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?”

Huyền Nghị nhìn Huyền Ngôn Nặc nửa ngày, vẫn không chịu nói.

Dật Thanh Thích cũng nóng nảy: “Nhạc phụ đại nhân, ngươi dù sao cũng phải nói đi, bằng không tiểu Nặc làm thế nào giúp ngươi a.”

Huyền Nghị nặng nề thở dài, lúc này mới ậm ờ mở miệng nói: “Sự tình là như thế này…”

“Hoàng thượng! Hoàng thượng ~! Xe ngựa đã chuẩn bị xong ~! Nguyên Vương gia không có nhà, chúng ta để đại tướng quân thế chỗ…” Trịnh công công rất không đúng lúc mà xông vào, gặp bạch nhãn của ba người. May mắn lần nàyới

không quan hệ Huyền Ngôn Nặc, bằng không… Nói lầm bầm…

Dật Thanh Thích nói: “Đã biết, ngươi xuống phía dưới đi. Nhạc phụ đại nhân, mời, chúng ta lên xe ngựa rồi nói tiếp.”

Huyền Nghị gật đầu.

Huyền Ngôn Nặc nắm tay Huyền Nghị đi ra ngoài cửa, ngồi lên xe ngựa. Vì vậy Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc lại bắt đầu thúc giục Huyền Nghị giải thích chuyện đã xảy ra. Huyền Nghị làm thanh giọng, lần thứ hai mở miệng:

“Là thế này. Có một lần, phụ thân rất buồn chán nên đi dạo trên đường, sau đó ta thấy một cửa hàng bán đồ trang sức sinh ra thích thú liền đi vào nhìn một chút. Ta nhìn trúng một đôi vòng tay, đã nghĩ mua nó. Kết quả lại có một người chạy tới nói y cũng muốn đôi vòng tay này, ta đương nhiên không chịu, bắt đầu bỏ tiền, kết quả… Ta không tiền. Sau đó y mua xong liền lấy một cái nhét vào trong tay ta, cái kia thì y cầm, còn nói: ‘Vòng tay này chúng ta một người một cái, coi như ngươi… lấy thân báo đáp đi.’ ta nghĩ y điên rồi liền trả lại vòng tay cho y, giận dỗi bỏ đi. Kết quả… Không biết là chuyện gì xảy ra, y thế nhưng trực tiếp tìm được nhà của ta, còn trước lúc ta vào phòng cứ muốn đưa vòng tay cho ta. Ta không muốn, bắt đầu từ chối, sau đó ta không lay chuyển được y đành nhận lấy vòng tay. Kết quả… Y càng ngày càng quá phận… Biến thành cường hôn… còn đưa tay vào trong quần áo ta sàm sỡ…”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Huyền Nghị càng ngày càng thấp, đầu cũng càng ngày càng thấp, may là không gian không lớn, bằng không Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích thật đúng là không nghe rõ Huyền Nghị đang nói cái gì.

Hai người mắt trừng miệng mở ngây ngốc.

Chính Dật Thanh Thích là người phản ứng trước tiên: “Này… Này… Chính là bởi vì … là việc khiến cho nhạc mẫu hiểu lầm? Này… tên kia phải tự mình chịu trách nhiệm! Hơn nữa… Nhạc phụ a ~ ngươi vốn có tựu tương đối đẹp… Cho nên… Sẽ có nam nhân thích ngươi là rất bình thường a…”

“Không được không được!!!” Huyền Ngôn Nặc rốt cục có phản ứng, la to trong xe, “Điều này sao được chứ!! Phụ thân ta đã có vợ rồi! Vì sao còn muốn bắt người… Cái kia…”

“… Dù sao nhạc mẫu không có tín nhiệm nhạc phụ nha…”

“Này cũng không được a!!! Phụ thân ta là nam nhân!”

“Ngươi cũng là nam mà. Trẫm vẫn thích ngươi.”

“… Này…” Huyền Ngôn Nặc bị một câu nói đánh ngược lại, quẫn bách nửa ngày nói không ra lời.

Thêm Bình Luận