Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Chuyện của Tiết Tĩnh Viện với An thân vương dính dáng tới rất nhiều người, trong đó chẳng những có Tiết phủ mà còn có Đoan thái phi và Vĩnh Ninh quận chúa, Tiết Tĩnh Xu không dám tự quyết định nên lại dẫn người đến cung thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu vừa ngủ trưa dậy, đang chậm rãi thưởng thức chén chè hạt sen, thấy Tiết Tĩnh Xu đến liền cười mời nàng: "Con đến đúng lúc đấy, đây là chè hạt sen được làm từ sen loại một, ta đang định bảo người mang đến cho con một phần đây."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Cảm ơn hoàng tổ mẫu nhớ tới con."
Nàng để chuyện của Tiết Tĩnh Viện sang một bên, cùng thái hoàng thái hậu đang vui vẻ ăn hết chén chè rồi ngồi trò chuyện.
Thái hoàng thái hậu hỏi nàng: "Con đến tìm ta là có chuyện gì khác đúng không?"
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, bấy giờ mới chậm rãi nói chuyện khôi hài trong kinh thành ra cho thái hoàng thái hậu nghe.
Thái hoàng thái hậu càng nghe, mày nhíu càng chặt, đến cuối cùng mặt đã nặng như nước.
Bà hỏi Tiết Tĩnh Xu: "Theo ý hoàng hậu, việc này nên xử lí thế nào bây giờ?"
Tiết Tĩnh Xu trả lời: "Nếu theo ý Tứ muội muội là cho nàng làm An vương phi thì nhất định Đoan thái phi nương nương với Vĩnh Ninh quận chúa không đồng ý. Còn nếu theo lời An thân vương, nạp Tứ muội làm trắc phi thì con thấy nhất định nàng sẽ không cam lòng."
Thái hoàng thái hậu thản nhiên nói: "Đã đến mức này rồi, nó còn được phép cam tâm hay không ư? Nữ nhân trên đời này, thứ nhất định không thể phạm phải là ngu dốt, không được chủ động đưa nhược điểm của mình đến tay người khác."
"Nó cố ý dụ dỗ An vương rồi giờ có nhiều lời đồn đãi truyền đi như thế, thanh danh đã hỏng, ngoài An vương phủ thì làm gì còn nhà nào dám lấy nó?
Nếu nó không còn lựa chọn nào khác thì quyền chủ động sẽ không ở trên tay nó mà ở trên tay An vương với Đoan phi. Nếu An vương muốn nó làm di nương hoặc trắc phi, nó vui vẻ cũng được mà không bằng lòng cũng được, đều phải vào phủ thôi. Nếu cứ náo loạn dọa chết nọ kia, cuối cùng chỉ để người khác được một phen chê cười mà thôi."
"Ý hoàng tổ mẫu là?"
Thái hoàng thái hậu nói tiếp: "Con vừa bảo An vương muốn đón nó vào phủ làm trắc phi, ta thấy đây là một tình huống khá lạc quan. Tính tình của Đoan phi, có lẽ con không rõ ràng lắm, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Con nói xem, bà ta sẽ đồng ý cho An vương nạp một nữ tử có thanh danh không tốt làm trắc phi sao?"
"Chẳng lẽ muốn Tứ muội muội làm di nương? Thế nhưng..."
Sắc mặt thái hoàng thái hậu cũng nặng trĩu, nói: "Nhưng con gái Tiết gia ta, không có chuyện làm di nương nhà khác. Cho dù ngày hôm nay Đại phòng đã không còn cơ hội thừa kế tước vị nữa nhưng là đích nữ của con trai trưởng, đường đường là đích nữ mà phải làm di nương cho người khác, cho dù là di nương của vương gia đi chăng nữa thì cũng là tát vào mặt ta và con.
Chuyện này, cả ta và Đoan phi đều phải nhường nhau một bước. Mấy năm nay, Đoan phi đều muốn An vương lấy Nhị cô nương của Vĩnh Ninh quận chúa nhưng An vương đều ầm ĩ không muốn kết hôn. Mỗi lần hắn làm ầm ĩ đều là ta ra mặt nói chuyện giúp hắn. Hôm nay xảy ra chuyện này, ta cũng không thể nói hộ hắn.
Chốc nữa ta sẽ phái người mời Đoan phi đến, trước tiên là thăm dò ý kiến của bà ta. Nếu bà ta quả thật không muốn thì ta sẽ lùi một bước, đồng ý hạ chỉ An vương lấy Tiếu gia cô nương làm chính phi, Đoan phi cũng lùi một bước, để lão tứ làm lễ đón trắc phi vào phủ.
Con cứ về trước đi, con đang có thai, những việc này cứ giao cho ta là được."
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy tạ lễ, chậm rãi lui ra.
Chỉ trong hai ngày, thái hoàng thái hậu liên tiếp ra hai ý chỉ.
Một chỉ ban hôn cho Nhị cô nương Tiếu An Minh của phủ Vĩnh Ninh quận chúa, làm chính phi của An vương phủ. Một chỉ khác là nạp Tứ cô nương của phủ Thừa Ân công làm trắc phi của An vương, thành hôn cùng một ngày.
Ý chỉ vừa được truyền ra, cả kinh thành lập tức náo nhiệt hẳn.
Phủ Vĩnh Ninh quận chúa thì vô cùng hứng khởi, vui không cần phải nói.
Còn Đại phòng của Tiết gia thì lại vô cùng yên tĩnh.
Tiết Tĩnh Viện tóc tai bù xù ngồi trên giường, hai mắt không có tiêu cự, lẩm bẩm nói một mình: Lại là ả ta, ả ta lại được làm chính phi... Không, không được, ả ta sẽ không bỏ qua cho ta. Không được! Ta muốn đi tìm thái hoàng thái hậu, ta muốn xin thái hoàng thái hậu thu hồi ý chỉ! Nàng ta nói xong liền vén chăn muốn xuống giường.
Mẹ nàng – Vương thị vội vàng ngăn lại, ngữ khí đau khổ khuyên bảo: "Tĩnh Viện, con đừng làm chuyện điên rồ nữa. Ý chỉ của thái hoàng thái hậu đã hạ, là ván đã đóng thuyền rồi, không thể thay đổi được đâu."
Tiết Tĩnh Viện nắm tay mẹ, điên cuồng nói, "Mẹ, đó là Tiếu An Minh! Ả ta mà làm chính phi nương nương thì sao có thể tha cho con? Mẹ có nghe mấy ngày nay người trong kinh thành đàm luận về con thế nào không? Chắc chắn đó là thủ đoạn của ả ta! Về sau ả làm chính phi, con làm trắc phi, nếu ả muốn tra tấn con thì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Mẹ, mẹ phải cứu con gái!"
Vương thị bất lực nhìn sang chỗ khác.
Bên cạnh giường có một nữ tử xinh đẹp mà lạnh lùng giả làm nha hoàn, nhìn kĩ lại, nàng ta chính là Đại cô nương Tiết phủ, Hoài Văn thái tử phi – Tiết Tĩnh Thiền.
Tiết Tĩnh Thiền nhìn mẹ và muội muội đang lộn xộn, nhướng đôi mày liễu, "Hôm nay ý chỉ đã hạ xuống, muội là An vương trắc phi là chuyện không thể thay đổi nhưng đây không phải là kết quả cuối cùng.
Mọi người đừng quên rằng, An vương lấy Tiếu An Minh không phải do hắn tự nguyện nhưng chuyện lấy muội muội là do hắn tự nói ra khỏi miệng. Về sau, muội cùng Tiếu An Minh vào phủ, ai được sủng hơn ai, lời của người nào có trọng lượng hơn còn chưa biết được đâu."
"Viện nhi, việc muội cần nghĩ là làm thế nào để có được tâm của An vương chứ không phải nghĩ xem phải đối phó thế nào khi Tiếu An Minh gây phiền toái cho muội, chỉ cần muội khống chế được lòng của hắn trong tay mình, thì còn phải sợ trên dưới An vương phủ không nghe lời muội sao? Đến lúc đó, cần gì phải sợ thủ đoạn của An vương phi?"
Những lời này của nàng ta khiến Tiết Tĩnh Viện như tìm được tâm phúc, vội vàng kéo tay Tiết Tĩnh Thiền, truy vấn: "Đại tỷ, tỷ nói thật sao?"
Tiết Tĩnh Thiền vỗ tay nàng ta, "Ta còn phải lừa muội sao? Muội muội ngốc, mau đứng dậy chỉnh trang lại đi, tóc tai bù xù như thế sao mà khiến An vương yêu thích được?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Tiết Tĩnh Viện liên tục gật đầu, "Đều nghe lời đại tỷ."
Nàng ta xoa khóe mắt, vén chăn xuống giường rồi nói với mẹ: "Mẹ, mau gọi người mang cơm lên đi, con đói."
"Ôi, ôi, để mẹ đi."
Ngoài động tĩnh từ Tiếu gia và Tiết phủ, quý phủ của An thân vương cũng không được yên ổn.
An thân vương nghe xong ý chỉ, lập tức sai người chuẩn bị ngựa, chạy một mạch tới hạ cung.
Hắn mệt mỏi đến trước mặt thái hoàng thái hậu, đau khổ cầu khẩn: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không muốn lấy Tiếu biểu muội, xin hoàng tổ mẫu hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Nếu là trước kia hắn cầu xin, thái hoàng thái hậu sẽ đồng ý ngay nhưng lần này bà lại không làm gì, chỉ nói: "Chính con làm chuyện tốt này, ta và mẹ con đã phải thu dọn hậu quả, bây giờ còn gì muốn nói? Con luôn miệng nói muốn kết hôn với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy mà kết quả di nương trong phủ con hết người này đến người nọ xuất hiện, có ai nhung nhớ con, cho tới giờ con đều thản nhiên tiếp nhận mà không hề từ chối. Bây giờ xảy ra chuyện rồi còn không biết tiến bộ?"
"Xin hoàng tổ mẫu cho tôn nhi một cơ hội nữa đi, từ hôm nay tôn nhi nhất định sẽ giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc nữa, chỉ xin hoàng tổ mẫu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Bây giờ..."
Thái hoàng thái hậu ngắt lời hắn: "Không còn lần sau nữa, chuyện lần này ta đều nghe theo mẹ con. Nếu như con muốn ta thay đổi chủ ý thì trước tiên hãy thuyết phục mẹ con trước đi."
An thân vương ỉu xìu ra khỏi cung của thái hoàng thái hậu, vì hắn biết, hắn không thể nào thuyết phục được Đoan thái phi.
Tiết Tĩnh Xu cũng biết chuyện An thân vương tiến cung, lúc tản bộ cùng hoàng đế liền thuận miệng nói: "Tính An thân vương phong lưu như vậy, chẳng giống bệ hạ với Mẫn thân vương tí nào."
Hoàng đế thì không cần phải nói, Mẫn thân vương kia năm nay đã mười sáu, nghe nói lúc trước Hạnh thái phi ban cho hắn hai cung nữ, kết quả ngày thứ hai bị Mẫn thân vương đỏ mặt trả về.
Tiết Tĩnh Xu chưa từng thấy các huynh đệ khác của hoàng đế, tuy nhiên đến nay chỉ thấy An thân vương đúng là lạc loài.
Hoàng đế nói: "Hoàng hậu cũng biết, lúc phụ hoàng còn ở trên đời, lão Bát từng là hoàng tử được phụ vương khích lệ nhiều nhất.
Về sau khi Đại hoàng huynh với thái tử tranh đấu để giành ngôi vị, bỗng lão Bát sa sút tinh thần, cả ngày trầm mê trong việc chơi bời, không làm việc đàng hoàng.
Không lâu sau, thái tử hoăng, Đại hoàng huynh cũng phải đi đày.
Khoảng thời gian đó, chư vị hoàng tử đều dính dáng tới nhau, chỉ có lão Bát đứng ở ngoài, rồi đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.
Lúc ấy có không ít đại thần dâng tấu xin phụ hoàng lập lão Bát làm thái tử. Chỉ là, bọn họ còn chưa kịp làm gì thì phụ hoàng đã băng hà. Từ sau khi ta lên ngôi, tính tình của lão Bát lại thành như bây giờ."
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày suy nghĩ ý trong lời của hoàng đế, đột nhiên giật mình, mở to hai mắt, khó tin nhìn hoàng đế, "Ý bệ hạ là, An thân vương..."
Hoàng đế thản nhiên nói: "Có tài cán nhưng lại muốn giấu dốt, hoặc là sợ ta nghi kị, hoặc là có tính toán khác."
Hoàng đế nhẹ nhàng nói những lời này nhưng Tiết Tĩnh Xu lại thấy kinh hãi không thôi.
Hắn nói có hai khả năng, bất kể là khả năng nào nhưng đều có thể nói An thân vương không kính trọng đế vương, thậm chí là không có lòng thần phục.
Tiết Tĩnh Xu siết chặt khăn trong tay, "Nếu bệ hạ đã biết rõ, chàng định làm thế nào?"
Sao có thể mặc kệ?
Hoàng đế quay đầu nhìn nàng, cầm chặt tay nàng vỗ nhè nhẹ: "Hoàng hậu cũng biết đạo lí lạt mềm buộc chặt mà? Bây giờ lão Bát vẫn an phận, ta không nắm được điểm yếu của hắn, mà cho dù có nắm được thì cũng không thể giải quyết món nợ này, không đủ để làm tổn hại cốt lõi của hắn. Nếu muốn ra tay thì ta không ngại chờ một chút. Chờ đến khi hắn không còn kiên nhẫn nữa, bắt gọn một mẻ hắn cùng đoàn người sau lưng hắn, rút củi đáy nồi, một lần vất vả cả đời nhàn nhã."
Tim Tiết Tĩnh Xu đập thình thịch, nhếch môi nói khẽ: "Thϊếp bội phục mưu trí của bệ hạ."
Hoàng đế sờ bụng nàng nói: "Đấy có tính là gì? Nếu hoàng hậu ở vị trí của ta thì vô sự tự thông thôi, ta có bản lĩnh thì chẳng có gì lạ."
Hắn nói xong, ghé vào sát một chút, thấp giọng nói: "Không dám so với hoàng hậu."