Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Hoàng đế im lặng một lúc lâu, ngay cả hoàng tổ mẫu cũng nghĩ bệnh này của hắn bị từ sáu năm trước là sau khi đăng cơ, nhưng thực tế nó đã xuất hiện từ rất lâu, từ... đêm mà mẫu phi của hắn rơi xuống giếng bỏ mình.
Chỉ là khi ấy hắn là một hoàng tử vô danh không ai chú ý, không ai quan tâm mà thôi.
Sau khi làm hoàng đế thì có rất nhiều người hy vọng có thể giúp hắn phân ưu, nhưng hắn hiểu bọn họ không quan tâm đến hắn mà quan tâm quyền thế và phú quý sau lưng hắn.
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn không nói lời nào thì có chút bất an, không biết có phải nàng vượt phép tắc rồi không.
Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, thấy mi mắt nàng hơi rũ xuống, khóe miệng mím nhẹ, bộ dáng không nói lời nào thì hiểu rõ hoàng hậu của hắn với những người kia không hề giống nhau.
Dù vậy thì có một số việc vẫn chưa đến lúc chia sẻ.
Tiết Tĩnh Xu mím môi khẽ nói: "Là thϊếp quá phận rồi..."
Hoàng thượng đưa tay đặt lên môi nàng: "Nàng là hoàng hậu của ta, ở trước mặt ta nàng không hề quá phận."
Tiết Tĩnh Xu giương mắt nhìn hắn liền hiểu ý ngay.
Ai cũng có bí mật của mình, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ, hắn có thể chọn lựa việc không nói ra nhưng sẽ không trách nàng nhiều lời.
Thế đã đủ rồi, Tiết Tĩnh Xu nghĩ.
Nàng lại hỏi: "Tối hôm qua không đốt hương, có phải bệ hạ lại thức cả đêm không?"
Hoàng thượng lắc đầu: "Trên người nàng có mùi hương rất thoải mái, vấn đề là do ta uống rượu nên công dụng của hương bị yếu đi."
Tiết Tĩnh Xu lo lắng: "Vậy phải làm sao đây? Ngày mai bệ hạ còn phải lên triều."
"Không sao, không ngủ một hai đêm cũng không có gì đáng ngại, nàng ngủ đi."
Tiết Tĩnh Xu hơi nhíu mày, quyết định ngày mai sẽ thử cải tiến đơn thuốc xem có thể loại bỏ ảnh hưởng từ bên ngoài hay không.
Hạ quyết tâm xong chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì chợt phát hiện ngón tay của hoàng thượng vẫn đang để trên môi nàng chưa buông, đầu ngón tay ấm áp hơi thô ráp khiến người ta khó có thể bỏ qua, nàng đành phải nhắc nhở: "Hoàng thượng, tay của người?"
Hoàng thượng nhìn chằm chằm môi nàng, đôi môi hồng đào căng mọng, bởi nàng vừa uống nước nên hơi ướŧ áŧ, giống như thân thể mềm mại mát mẻ của nàng.
Bỗng nhiên hắn lấy tay chọc một cái, quả nhiên mềm mại hơn thịt trên khuôn mặt của nàng.
Tiết Tĩnh Xu trợn mắt nhìn hắn, giống như không thể tin được hắn lại đi làm chuyện này.
Hoàng đế thừa nhận thú vui ác độc của hắn lại xuất hiện rồi.
Quả nhiên không nên uống rượu, tất cả đều là lỗi của rượu.
Mặt hắn không thay đổi nói: "Trước đây nàng nói nàng mềm ta cứng, quả thật là rất mềm."
Tiết Tĩnh Xu há miệng: "Thϊếp... đâu có..."
Hoàng thượng nói: "Nàng còn nói ta làm nàng đau, hóa ra trong lòng hoàng hậu ghét bỏ ta. Nếu không phải do nàng say nên nói lời thật lòng thì sợ rằng giờ này, ta vẫn không hay biết gì."
Tiết Tĩnh Xu hoảng hốt nhìn sang chỗ khác, lông mi hơi rung rung, tai bắt đầu nóng lên.
Đúng là nàng có hơi ghét bỏ hoàng thượng quá cứng rắn, không những thế còn ôm nàng ngủ, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hoàng thượng lại nghe được những lời này.
Lúc nàng say rượu... rốt cuộc là nói những gì?
Hoàng thượng giống như biết được nàng đang nghĩ gì, nói: "Nàng còn nói điểm tâm nàng ăn không hết đưa đến cho ta là quan tâm ta."
Tiết Tĩnh Xu nhắm mắt lại, chỉ muốn trốn vào trong chăn.
Nếu như bình thường nghe hoàng thượng nói những lời này thì nàng sẽ sợ hãi cho rằng hắn muốn trách tội nàng.
Nhưng lúc này giọng hắn vẫn bình thường, nàng biết không phải hắn truy vấn nàng mà chỉ đang trần thuật lại mọi chuyện.
Nhưng dù vậy nàng cũng không còn mặt mũi nào gặp người.
Hoàng thượng vẫn còn nói tiếp: "Lúc nàng không ăn nổi sẽ khóc."
"Không có!" Cái này Tiết Tĩnh Xu không thừa nhận, lập tức ngẩng đầu phản bác.
Thấy hoàng thượng nhìn nàng, khóe miệng mang chút ý cười vui vẻ nhưng lại giống như ảo giác của nàng.
Hoàng đế nghiêm túc nói: "Bị nàng phát hiện rồi."
Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười, hắn thật sự chỉ trêu chọc nàng sao?
Hoàng thượng "lầy lội" như vậy từ bao giờ thế? Hay vì không ngủ được nên trêu nàng tìm niềm vui?
Nàng không thể làm gì khác đành hỏi: "Bây giờ bệ hạ đã buồn ngủ chưa?"
Hoàng thượng vẫn lắc đầu: "Chưa có, mong hoàng hậu giúp ta phân ưu."
"... Thϊếp nên làm gì?"
Bỗng nhiên hoàng thượng đưa tay sang đẩy nàng nằm ngửa ra.
Tiết Tĩnh Xu còn chưa cảm thấy lạnh thì hoàng thượng đã xoay người phủ lên người nàng.
Nàng lập tức cảm thấy căng thẳng, hai tay đỡ ngực hắn: "Hoàng thượng..."
Hoàng đế nói: "Hoàng hậu chỉ cần nằm là được rồi."
Tiết Tĩnh Xu cứng người trong chốc lát mới chậm rãi thả lỏng, hai tay buông xuôi theo bản năng túm ga trải giường.
Hoàng thượng trấn an nói: "Đừng sợ, ta đã hỏi nữ quan rồi, chỉ đau lần đầu tiên, những lần sau sẽ không đau đâu."
Vốn Tiết Tĩnh Xu chỉ hơi khẩn trương nhưng nghe xong lời này, khuôn mặt liền đỏ bừng lên, loại việc này từ trước đến nay nàng chỉ nghe Tô cô cô nói qua, chỉ nhìn qua một chút đã chịu không được rồi, sao hoàng thượng có thể công khai đi hỏi người khác được cơ chứ?
Hoàng thượng cúi đầu nhìn chằm chặp đôi môi của nàng một lúc, tiếp theo chậm rãi hôn lên. Ban đầu vẫn không động đậy gì, hồi sau hắn mới thè lưỡi, nhẹ nhàng mυ"ŧ mát cánh môi. Tiết Tĩnh Xu ngượng nghịu toan hé miệng để hắn thôi liếʍ, kết quả bị hoàng đế nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào trong.
Hắn thong thả hôn nàng, đầu lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi kia. Thấy nàng né tránh nên cũng không dây dưa, dường như chỉ chào hỏi một cái rồi chậm rãi thăm dò trong miệng. Hắn dò xét từng hàng răng, đảo qua hàm trên đầy thịt mềm, sau đó cọ cọ vào đầu lưỡi nhỏ như chào tạm biệt rồi mới lui ra.
Tiết Tĩnh Xu lập tức che lại miệng mình, đôi mắt kia mở to, long lanh nước.
Hoàng đế nói: "Lần trước quá vội vàng nên quên mất bước này, hôm nay bù cho hoàng hậu."
Tiết Tĩnh Xu vội vàng lắc đầu: "Không cần bù đâu..."
Nhưng hoàng đế lại cúi đầu: "Cái này là cho hôm nay."
Hắn lại tiếp tục hôn thêm một lần nữa.
Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên, mặt Tiết Tĩnh Xu đã đỏ ửng.
Hoàng đế hỏi: "Có phải hoàng hậu đã quên thở không? Lần sau phải nhớ nàng bị huyết áp thấp, nhịn thở lâu rất dễ bị ngất."
Tiết Tĩnh Xu hít thật sâu, nghe lời này không nhịn được nói: "Hoàng thượng đừng hôn thϊếp nữa thì sẽ không bị bất tỉnh."
"Nên có đầy đủ nghi thức, làm sao có thể bỏ qua?" Hoàng thượng ngay thẳng nói, sau đó cởi y phục của hoàng hậu.
"Thϊếp tự làm..."
Hoàng thượng giữ tay nàng lại: "Nàng chỉ cần nằm yên là được."
Ban đầu chỉ mặc áσ ɭóŧ mỏng cùng qυầи ɭóŧ, y phục vừa được cởi ra liền bị vứt sang một bên.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai tay che trước ngực.
Hoàng thượng cởϊ qυầи áo xong lại đi tới, hai người không gì che đậy đối mặt với nhau.
Hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt ve người nàng: "Hoàng hậu tuy không có nhiều thịt nhưng phía trên rất vừa vặn mềm mại. Nếu nhiều thịt thêm chút nữa chắc chắn sẽ mềm hơn."
"Người bệ hạ nhiều thịt mà cũng đâu có mềm." Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn.
Hoàng đế gật đầu: "Đây đúng là sự thật, nhưng ta là nam tử tất nhiên khác với nàng."
Hắn càng sờ càng lo lắng mình sẽ đè bẹp nàng nên dứt khoát xoay người nằm xuống rồi ôm nàng nằm úp lên người mình.
Lúc trước Tiết Tĩnh Xu mới tỉnh lại, hai người còn mặc y phục làm động tác này đã khiến nàng thấy không thoải mái chứ đừng nói bây giờ hai người không mảnh vải che thân. Nàng cảm giác bản thân như khối thịt nằm trên thớt, mặc người chém gϊếŧ, mà cái thớt kia giống như lửa lớn không ngừng thiêu đốt nàng.
Nàng chống tay đẩy hoàng đế nhưng chạm vào đâu cũng là làn da ấm áp khiến nàng sợ tới mức thu tay về, cả người gần như cuộn trên người hắn.
Hắn cũng không để nàng được như ý muốn, chậm rãi kéo nàng lại, hai người dính sát vào nhau thành một khối.
"Hoàng thượng..." Tiết Tĩnh Xu không tự chủ kêu hắn, không hề nhận ra trong giọng nói của mình chứa đầy sự bất lực.
"Đừng sợ..." Hoàng thượng nói.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng chậm chạp di chuyển khắp người nàng khiến cả cơ thể nàng như được phủ nhiệt, không hề phát hiện một cánh tay đang di chuyển xuống dưới.
Tiết Tĩnh Xu co rúm người lại.
"Có thể không?" Hoàng đế hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu vùi đầu vào bên cổ hắn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Hoàng đế chậm rãi đi vào.
Tiết Tĩnh Xu cứng người, lúc này quả thật không hề đau nhưng cảm giác trướng đầy vẫn không thể quen được, huống chi hoàng thượng còn không có chừng mực tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Nàng nhịn một lúc, cảm giác mình sắp bị đâm thủng vội ngẩng đầu nhìn hắn hoảng loạn nói: "Đừng, đừng vào nữa..."
Hoàng đế dừng lại, trán hắn đã nổi lên đầy gân xanh nhưng giọng nói vẫn như ban đầu, tay vuốt trán của nàng nói: "Có phải rất khó chịu không?"
Tiết Tĩnh Xu lẳng lặng nằm úp sấp trên người hắn, cố gắng thả lỏng chính mình, khẽ gật đầu một cái: "Còn tốt."
Hoàng thượng không tiếp tục mà chờ đến khi thân thể của nàng buông lỏng rồi mới ôm eo nàng chậm rãi di chuyển.
Đêm khuya, Đức công công ngủ say trên giường ở ngoài điện, đáng lẽ tối nay hắn không cần phải gác đêm nhưng bệ hạ và nương nương uống rượu, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy nên hắn không yên tâm để con chó con này một mình trông chừng. Tuy rằng cung Tê Phượng có nữ quan nhưng bệ hạ đã có thói quen để thái giám hầu hạ, con chó con tay chân vụng về này vẫn chưa đủ khả năng gánh hết tất cả.
Hắn đang ngủ bỗng nghe thấy giọng của hoàng thượng liền tỉnh ngay lập tức, mắt còn chưa mở đã nói trong vô thức: "Hoàng thượng có gì phân phó?"
Hoàng thượng nghe thấy hắn đáp thì có chút kì lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Sai người mang nước nóng lên."
Đức công công tỉnh hẳn, vội vàng đáp ứng, quay đầu nhìn con chó con đang ngủ yên lành còn ngáy khe khẽ, hắn đi tới đá một phát rồi kéo tên đồ đệ đang mơ màng không hiểu ra sao đi ra ngoài.
May mắn hôm nay hắn ở đây, nếu không... tiểu tử này chờ chết đi.
Thế nhưng... Đức công công ra đại điện bị gió đêm thổi rét run người, vô thức ngẩng đầu nhìn sắc trời, giờ đã quá nửa đêm, bệ hạ còn sai người đưa nước nóng vào, cái này...
Huống hồ trước đó nương nương còn đang say rượu, dù uống canh giải rượu cũng không biết có tác dụng hay chưa, bệ hạ hành động lúc nào? Nương nương tỉnh rồi sao?
Nếu không tỉnh, dáng dấp khờ khạo yêu kiều giống như một đứa bé, bệ hạ người... cũng ra tay?
Thật là...