Chương 9

Edit: Linh Nguyệt

N

gày diễn ra hôn lễ của Bạch Vô Trần và Sở Thắng Nam, Tạ Yên Nhiên phá lệ dậy sớm, vậy nên người luôn có thói quen dậy sớm Bắc Đường Mặc Nhiễm khi nhìn thấy Tạ Yên Nhiên thì vô cùng ngạc nhiên.

“Hôm nay dậy sớm như vậy?”

“Ta muốn đi giúp đỡ.”

“Còn cần ngươi giúp sao?”

“Ta đi xem náo nhiệt được chưa?”

Tạ Yên Nhiên liếc mắt nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm đang cố nhịn cười: “Phỉ Phỉ nói, hôm nay ta với Băng Băng sẽ phụ trách làm thủ vệ, đây chính là nhiệm vụ lớn.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm gật gật đầu: “Xem ra hôm nay Yên Nhiên là thân mang trọng trách.”

“Đương nhiên.” Tạ Yên Nhiên thò đầu nhìn qua, “Mặc Nhiễm, ngươi không cùng ta đến Sở phủ chờ sao?”

“Ta không đi.” Bắc Đường Mặc Nhiễm xoè quạt, “Hôm nay vẫn có nhiệm vụ. Đơi ta xử lý xong sẽ đi cùng Hoàng thượng và mọi người.”

“Vậy thì được rồi.” Tạ Yên Nhiên cười lộ núm đồng tiền như hoa, “Mặc Nhiễm, cơm hôm nay sẽ rất tuyệt, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, nhất định phải tới đúng giờ.”

“Ta sẽ.”

“Ta chờ ngươi.”

Sở phủ, Sở Thắng Nam mặc hỉ phục màu đỏ ngồi trêи giường, Lạc Phỉ Phỉ ở bên cạnh vừa giúp nàng sửa lại phát quan* vừa nói: “Thắng Nam, tuy rằng ngươi ngày thường luôn trang điểm giống như một nam nhân, nhưng hôm nay ngươi ăn mặc như vậy, vẫn là khá xinh đẹp.”

*Phát quan: Nếu tui không nhầm thì chắc nó là mấy cái trâm cài đầu cố định tóc thời xưa

Hạ Băng cười rộ lên: “Phỉ Phỉ, ngươi đây rốt cuộc là khen Thắng Nam hay là chê nàng ấy vậy?”

“Đương nhiên là khen rồi.” Tạ Yên Nhiên lưu loát tiếp lời, “Phỉ Phỉ của chúng ta có cách khen người độc đáo nha.”

“Ai, Tạ Yên Nhiên…” Lạc Phỉ Phỉ ngừng động tác trong tay, “Ta phát hiện lá gan ngươi gần đây càng lúc càng lớn. Đúng là có Vương gia làm chỗ dựa.”

“Nhưng Phỉ Phỉ…” Hạ Băng có chút khó hiểu, “Hôm nay vì sao ngươi không cùng chúng ta làm cái gì mà… phù dâu?”

“Đây là tập tục ở chỗ ta, người đã kết hôn không thể làm phù dâu.”

Hạ Băng gật gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

“Cho nên ta nói…” Lạc Phỉ Phỉ cười xấu xa, “Ngươi cùng Yên Nhiên phải nắm cho chắc, nếu không cuối cùng sẽ chỉ có một mình thôi đấy…”

“Ta khẳng định là ta chỉ có một mình.” Tạ Yên Nhiên cầm lấy một miếng điểm tâm, “Chuyện tốt của Băng băng và Đường Đường sắp tới mà ta đây ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.”

Lạc Phỉ Phỉ đảo mắt, ngồi xuống cạnh Tạ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, ta cảm thấy ngươi không cần nhìn đâu xa, ngươi có thể nhìn ngay cạnh ngươi ấy.”

“Bên cạnh ta?” Miệng Tạ Yên Nhiên phồng lên, suy nghĩ trong chốc lát, “Mai đại nhân?”

“Phi!” Phản ứng của Lạc Phỉ Phỉ trực tiếp dọa Tạ Yên Nhiên cùng Hạ Băng, “Ngươi nghĩ cái gì vậy! Mai Mai là tỷ muội tốt của chúng ta, sao ngươi lại có thể có loại suy nghĩ này với hắn chứ!”

Tạ Yên Nhiên ủy khuất: “Ta không có loại suy nghĩ này với hắn, không phải chính ngươi nói ta phải nhìn người bên cạnh sao?”

“Ta là nói Vương gia. Ngươi cảm thấy Vương gia thế nào?”

“Vương gia? Bắc Đường Mặc Nhiễm?”

Lạc Phỉ Phỉ tràn ngập chờ mong gật gật đầu, Tạ Yên Nhiên lại không nhịn được cười ra tiếng, không cẩn thận phun bánh quy lên mặt Lạc Phỉ Phỉ.

“Phỉ Phỉ, ngươi nghĩ cái gì thế? Ta cùng Mặc Nhiễm sao có thể?”

Lạc Phỉ Phỉ bi tráng mà lau sạch bánh quy trêи mặt: “Sao lại không có khả năng?”

Tạ Yên Nhiên cũng vươn tay thay Lạc Phỉ Phỉ lau mặt: “Ta nghe hạ nhân trong Vương phủ nói. Hoàng Đạo Quốc từ trêи xuống dưới, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều biết Thần Vương là một nam nhân tốt. Thân cao tám thước, trường thân ngọc lập, phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ, không chỉ có võ công cao cường, mà học thức còn uyên bác, hơn nữa lại có quan hệ không tồi với người giàu có nhất Hoàng Đạo Quốc Tô Tằm Tiên, chỉ bằng chừng đó điều kiện, Thần Vương Bắc Đường Mặc Nhiễm đã trở thành đối tượng mơ ước của các thiếu nữ rồi.”

“Ngươi được ở đâu thế? Cái này là ai nói, hình như không đáng thì phải?”

“Tuy nghe có vẻ khoa trương, nhưng trọng điểm thì không sai.” Tạ Yên Nhiên nhún nhún vai, “Nói ngắn gọn lại một câu, một nửa nữ nhân ở Hoàng Đạo Quốc thích Thần Vương, nửa còn lại thì đều đã gả chồng.”

“Nhưng các nàng có thích Vương gia thì cũng vô dụng nha…” Hạ Băng nói, “Loại việc này vẫn phải xem ý Vương gia.”

“Không sai, các nàng có thích cũng vô dụng.” Lạc Phỉ Phỉ nắm lấy tay Tạ Yên Nhiên, “Trọng điểm là ngươi có thích hay không?”

“Ta… trọng điểm là Bắc Đường Mặc Nhiễm có thích hay không.” Tạ Yên Nhiên tránh khỏi tay Lạc Phỉ Phỉ, đứng lên, “Ngươi hỏi ta làm cái gì?”

“Ngươi… ta…” Lạc Phỉ Phỉ nhất thời không biết nên nói gì, đành phải xua xua tay, “Tâm mệt.”

Hạ Băng cười cười, nhìn về phía Sở Thắng Nam trước sau không nói một lời: “Thắng nam, ngươi làm sao vậy? Yên lặng như vậy.”

“Ta…” Sở Thắng Nam hít sâu mấy hơi, “Có chút…”

“Khẩn trương?”

Sở Thắng Nam gật gật, Lạc Phỉ Phỉ lại lắc đầu, vẻ mặt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Ta nói Thắng Nam à, ngay cả con ngươi cũng sinh tồi thì còn khẩn trương cái gì? Đúng rồi, con ngươi đâu?”

Truyện được đăng tại truyenhdt.com @dwlazp

“Bà nhũ hoa đang trông.” Sở Thắng Nam nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng lên, “Không được, để ta đi xem.”

Ba người Tạ Yên Nhiên vội vàng ngăn lại: “Ngươi ngồi xuống! Nào có chuyện tân nương tử ở ngày đại hôn lại chạy khắp nơi?”

“Nhưng mà…”

“Ta đi xem!”

Tạ Yên Nhiên an ủi nói: “Ta đi, được chưa?”

“Ờ, được… Ở gian phòng thứ ba phía đông.”

“Phòng thứ ba phía đông.”

“Ừ.”

“Không thành vấn đề, yên tâm đi.”

Tạ Yên Nhiên đóng lại cửa phòng, xoay người đi đến gian phòng kia, vừa hay gặp được tỳ nữ bưng thuốc đứng cạnh bà nhũ hoa.

“Tạ Tinh chủ.”

“Không cần đa lễ, đây là cái gì?”

“Bẩm Tạ Tinh chủ, thiếu gia ngày gần đây có chút ho khan, đây là thuốc là trị ho.”

“Ồ…” Tạ Yên Nhiên gật gật đầu, “Không cần để ý đến ta, uống thuốc quan trọng hơn.”

Bà nhũ hoa hành lễ, xoay người giúp đứa bé uống thuốc. Chỉ là đứa bé giống như không chịu nổi vị đắng của thuốc, thuốc vừa đến gần đã khóc nháo đánh đổ.

Chén thuốc đổ trêи mặt đất, phát ra tiếng vang, nước thuốc đen nhánh chia năm xẻ bảy bạch sứ chảy xuôi, vẽ ra đồ án đáng sợ.

***

Khi Bắc Đường Mặc Nhiễm cùng huynh đệ Bắc Đường gia tới Bạch phủ thời điểm, hỉ yến đã bắt đầu. Bọn họ vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Lạc Phỉ Phỉ vội vội vàng vàng chạy tới

“Vương gia!” Lạc Phỉ Phỉ kéo Bắc Đường Mặc Nhiễm đến một góc, “Ngài có nhìn thấy Yên Nhiên không?”

“Hả?”

“Là thế này. Lúc ở Sở phủ Yên Nhiên đi nhìn con Thắng Nam, sau đó lại không quay lại. Bà nhũ hoa nói nàng sớm đã đi rồi, nhưng bọn ta chờ đến tận lúc Bạch Vô Trần cũng không thấy nàng.”

“Việc này…” Bắc Đường Mặc Nhiễm giương mắt nhìn tiếng cười nói vui vẻ xung quanh, “A, Yên Nhiên hồi phủ rồi.”

“Hồi phủ?”

“Đúng vậy, nàng nói thân thể có chút không thoải mái, còn nhờ ta nói một tiếng với mọi người. Đều tại ta, tới quá muộn, quên mất.”

“Thì ra là vậy.” Lạc Phỉ Phỉ thở nhẹ một hơi, “Yên Nhiên không có việc gì ta liền yên tâm rồi. Vậy Vương gia cứ ngồi, ta đi trước.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm lại không có cách nào yên tâm ngồi, nói một tiếng với Bạch Vô Trần đang tiếp đón khách liền vội vội vàng vàng đi về phía Sở phủ.

Đêm dài lắm mộng, Bắc Đường Mặc Nhiễm đi tới từng cây sau núi cạnh Sở phủ, không giống lần trước, không có người khác ở cạnh. Chỉ có mình hắn với sự lo lắng vô tận, ở trong rừng cây tìm Tạ Yên Nhiên. Tâm trạng hắn lúc bực bội, lúc lo lắng, lúc nghĩ nếu tìm được Tạ Yên Nhiên nhất định phải mắng nàng một trận, lúc lại nghĩ chỉ cần nàng không có việc gì là được.

Sau đó, hắn tìm thấy Tạ Yên Nhiên ngồi dựa vào một gốc cây lớn dưới ánh trăng.

Trêи người nàng vẫn mặc bộ y phục màu hồng phấn lúc ban ngày nói với hắn hẹn gặp lại, trang sức trêи đầu lại mất đi một ít, nàng ôm gối dựa vào gốc cây, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm mặt đất, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nức nở.

Bắc Đường Mặc Nhiễm đứng cách nàng vài bước, phẫn nộ, nôn nóng, bất an đều biến mất một cách kỳ lạ, chỉ có bi thương từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, điên cuồng trong l*иg ngực.

Bắc Đường Mặc Nhiễm đi tới trước mặt Tạ Yên Nhiên, ngữ khí nghẹn ngào: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”

Tạ Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng soi rõ nước mắt trêи mặt nàng, rõ rằng khắc sau vào lòng Bắc Đường Mặc Nhiễm.

“Mặc Nhiễm, ta thấy rất nhiều chuyện.”

“Không đúng…” Tạ Yên Nhiên lại cúi đầu, nước mắt tiếp tục rơi xuống, “Là, ta nhớ ra rất nhiều chuyện.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm rũ mắt, ngồi xuống cạnh nàng: “Là chuyện gì?”

“Có một người, một người rất đáng sợ…” Tạ Yên Nhiên khóc thành tiếng tới, “Tiếng mưa rơi rất lớn, có chén thuốc đen, mảnh sứ vỡ vụn, còn có máu tươi, có thi thể, có cả một nhân điên… Ta vẫn luôn kêu cứu, kêu rất nhiều, nhưng không có ai, không có người tới cứu ta, ta rất sợ hãi, ta rất sợ…”

“Yên Nhiên.” Bắc Đường Mặc Nhiễm cản lại Tạ Yên Nhiên đã gần như suy sụp, ôn nhu nói: “Đều đã qua rồi.”

Tạ Yên Nhiên nức nở: “Qua rồi?”

“Đúng vậy,” Bắc Đường Mặc nhiễm vươn tay thay Tạ Yên Nhiên lau đi nước mắt trêи mặt, “Đều đã qua. Cho nên đừng khóc, không phải sợ, những cái đó đều kết thúc rồi.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm đem Tạ Yên Nhiên hai mắt ngập nước ôm vào trong lòng: “Ta hứa với ngươi, chén thuốc, máu tươi, thi thể gì đó… đều sẽ không xuất hiện nữa.”

Tạ Yên Nhiên dựa vào ngực Bắc Đường Mặc Nhiễm, ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt thuộc về riêng hắn. Cái ôm này làm nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, cùng với ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ khẽ thổi, đều khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như rất lâu trước kia nàng cũng từng như vậy, ở trong lòng hắn, mang theo nước mắt cùng gió đêm lạnh, nỗ lực bình ổn lại trái tim đang đập điên cuồng của mình.