Chương 17

Edit: Linh Nguyệt

Thực ra lời Bắc Đường Mặc Nhiễm là phần đầu của chương 11, còn lời Tạ Yên Nhiên là cuối chương 12, nhưng tui thấy tách nó ra thì hợp lý hơn nên đã tách thành một chương.

×××××××××××××××××××××××××××××××××××××

Trêи đời không có người nào không ích kỷ, cũng không có người không ghen tị hơn thua.

Ta từng cho rằng ta không ích kỷ, cũng từng cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không ghen tị.

Nhưng khi Thái tử Đại Hùng Quốc từng bước một tới gần ta, khi ta ở trong tuyệt vọng giãy giụa cầu cứu, đột nhiên thấy ghen tị.

Nếu lúc này người ở đây là nàng ấy, ngài nhất định sẽ xuất hiện chỗ này.

Ngài có thể đúng lúc đúng thời, nhưng luôn chỉ làm vì người ngài yêu.

Cho nên ta rất đau khổ, loại đau khổ so với mười năm vô vọng còn sâu hơn rất nhiều, hơi vô ý liền có thể tra tấn người ta đến chết đi sống lại.

Nếu ngài có thể yêu một người, nếu ngài nguyện ý yêu một người, sao người kia không thể là ta?

— Tạ Yên Nhiên —

×××××××××××××××××××××××××××××××××××××

Ta có lẽ là một người cố chấp. Một khi đã quyết tâm liền nhất định phải kiên trì làm được.

Hoàng huynh trước lúc băng hà đã uỷ thác nhờ ta chiếu cố tốt A Dịch, ta liền tàn nhẫn cùng hắn đối nghịch, ép hắn trưởng thành, ta muốn hắn lớn nhanh một chút, có thể ngồi vững trêи ngôi vị cũng có thể thận trọng như tơ, bình tĩnh như nước. Khi đó ta nhìn thấy Lạc Phỉ Phỉ xuất hiện, ta liền như tự thôi miên nói với mình, nàng rất quan trọng, từ nay về sau, cho dù lòng đau như cắt, ta đều sẽ vươn tay giúp nàng, cho dù người đứng ở bên cạnh nàng không phải ta.

Khi Hoàng huynh còn sống thường nói ta quật cường, hắn nói quá chấp nhất, có khi là giúp mình hại người, nhưng hơn cả là hại người hại cả mình.

Khi đó ta không để bụng, hiện giờ lại hiểu rõ ý tứ của Hoàng huynh. Ta tự làm mình đau khổ, cũng hại người khác thương tích đầy mình. Ta đánh qua không ít trận, gặp không ít nguy hiểm, lại lần đầu tiên cảm nhận được loại đau đớn ấy.

Ta nghĩ ta không cam lòng, nhưng Tằm Tiên lại nói ta không cam lòng không phải bởi vì không có được Lạc Phỉ Phỉ, mà là bởi vì không có được sự ấm áp mà ta muốn.

Có lẽ hắn đúng, ta lúc còn rất nhỏ đã mất đi phụ hoàng và mẫu phi, hoàng huynh đối xử tốt với ta lại bất hạnh chết sớm, sau đó ta chỉ có thể tại hoàng cung âm hiểm này một mình lớn lên. Ta muốn có một người, một người thuộc về ta, một người có thể cho ta một mái nhà, có thể cho ta ấm áp không bao giờ dứt.

Ta đã từng chấp nhất cho rằng người kia sẽ là Lạc Phỉ Phỉ, rất cố chấp, rất nghiêm túc cho rằng như vậy. Nhưng từ khi nào, ta đã bắt đầu thay đổi chủ ý đây?

Là khi nhìn thấy nàng cùng A Dịch xứng đôi đứng chung một chỗ? Là khi nàng lao tới vì ta chặn lại một mũi tên? Là khi thấy nàng hoàn toàn không như ta nghĩ? Là nhìn bộ dáng nàng nói hươu nói vượn hay là lúc ta bắt đầu mỗi ngày đều chờ mong hồi phủ để được gặp nàng?

Tình cảm một chuyện vô cùng phức tạp, ta không rõ từ khi nào ta bắt đầu dao động, giống như ta không hiểu vì sao nàng có thể kiên trì yêu ta mười năm.

Nhưng ta nghĩ, Yên Nhiên, không bằng chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?

— Bắc Đường Mặc Nhiễm —