Edit: Linh NguyệtT
rong Bạch phủ, Lạc Phỉ Phỉ cùng Sở Thắng Nam vui vẻ chơi đùa với đứa bé, còn Hạ Băng cùng Tạ Yên Nhiên ngồi ở một bên, hoặc là thất thần hoặc là u sầu.
Lạc Phỉ Phỉ nhìn nhìn các nàng, thở dài: “Ta nói hai bà cô ơi, các ngươi đây là làm sao vậy? Uể oải mất tinh thần. Yên Nhiên, ngươi làm sao vậy?”
Tạ Yên Nhiên lấy lại tinh thần: “Ta? Ta làm sao?”
“Còn giấu nữa…” Lạc Phỉ Phỉ ngồi xuống cạnh người nàng, “Là vì Lương Ấn sao?”
“Cái gì?”
“Có phải vì hắn đi rồi nên ngươi thấy không vui?”
Tạ Yên Nhiên phản ứng lại, đẩy Lạc Phỉ Phỉ một cái: “Ngươi nghĩ cái gì thế? Ta cùng A Ấn không phải loại quan hệ đó.”
“Vậy là vì sao?”
Tạ Yên Nhiên thở dài: “Là Vương gia, gần đây hắn rất kỳ lạ. Vốn dĩ tâm trạng ta mấy hôm nay không tốt, hắn biểu hiện kỳ quái như vậy, ta càng kỳ quái hơn.”
Sở Thắng Nam thuận miệng hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”
Tạ Yên Nhiên uể oải: “Trong lòng ta này, cứ nhảy loạn.”
Ba người nghe vậy đều sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tạ Yên Nhiên. Tạ Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt tò mò của ba người, thầm trách mình lỡ miệng, vội vàng đem đề tài chuyển tới Hạ Băng.
“Băng Băng, còn ngươi? Sao lại không vui thế?”
Lạc Phỉ Phỉ lắc lắc đầu, đáp thay: “Băng Băng còn có thể vì cái gì, đương nhiên là vì Đường Đường rồi.”
Hạ Băng nghe vậy liền cười miễn cưỡng: “Sắp tới ngày đại hôn rồi, nhưng Đường Đường hắn…”
“Hắn làm sao?” Lạc Phỉ Phỉ đập bàn, “Lâu như thế rồi hắn còn giận cái gì?”
Sở Thắng Nam cũng thở dài: “Người như Đường Vương một khi thích một người sẽ dốc toàn tâm toàn lực, bị tổn thương lại rất khó trở lại như cũ. Dù sao thì cũng là đem cả tim trao đổi mà lại bị đâm một nhát mà.”
“Nhưng ta cảm thấy…” Tạ Yên Nhiên như suy tư điều gì, “Đường Đường nhất định vẫn thích Băng Băng. Chỉ là hắn hiện tại chưa vượt qua được điểm mấu chốt, chúng ta nếu muốn giải quyết chi bằng tìm một cơ hội, giúp hắn vượt qua.”
“Cơ hội?” Lạc Phỉ Phỉ búng tay một cái, “Ta có cách rồi.”
“Cách gì?”
“Ngoại thành có cái rừng cây, trong rừng cây lại có cái hố.”
“Hố?”
“Đúng vậy, chúng ta lấy cớ ra ngoại thành dạo chơi, sau đó lừa Đường Đường ra ngoài, để hắn cùng Băng Băng rơi vào cái hố đó. Dưới hoàn cảnh đó, hai người nhất định có thể hiểu được tâm ý nhau.”
“Được đó!” Tạ Yên Nhiên cười rộ lên, “Phỉ Phỉ, cách này mà ngươi cũng nghĩ ra được.”
Lạc Phỉ Phỉ cười cười: “Kỳ thật cách này không phải ta nghĩ ra mà là người khác nghĩ, ta chỉ mượn một chút.”
Tạ Yên Nhiên cười vô tâm vô phế: “Nhưng nhỡ có chuyện gì thì sao? Có tổn hại không?”
Lạc Phỉ Phỉ mang theo ý cười có chút cổ quái nhìn về phía Tạ Yên Nhiên: “Tổn hại sao?”
“Tổn hại.”
“Đúng, ta cũng cảm thấy đặc biệt tổn hại.”
***
Bắc Đường Mặc Nhiễm khó có được ngày được ở trong phủ nghỉ ngơi, khoan thai đi đến trắc viện lại nhận được tin Tạ Yên Nhiên sáng sớm đã đi ra ngoài.
“Đi ra ngoài? Đi đâu vậy?”
“Hình như là đi tìm Đường Vương điện hạ.”
“Đường Đường?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm thấy đầu óc muốn điên luôn: “Nàng tìm Đường Đường làm cái gì?”
“Nô tỳ cũng không biết.” Tiểu Hà nhíu nhíu mày, “Sáng nay ta nghe tiểu thư nói vài câu, hình như là muốn tới rừng cây ở ngoại thành?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm gập quạt xoay người rời đi, trong đầu đều là mỹ nam kế mà Tô Tằm Tiên trước đó từng nói qua. Tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này có điểm vớ vẩn, nhưng giờ phút này hắn không có lòng cẩn thận phân tích.
Trong rừng cây ngoại thành, Bắc Đường Đường đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tạ Yên Nhiên, ngươi rốt cuộc gọi ta ra làm gì?”
“A?” Tạ Yên Nhiên đang nhìn xung quanh hơi ngẩn người, “Ta, ta không phải thấy tâm trạng ngươi không tốt nên mang ngươi tới đây giúp ngươi đổi tâm trạng sao?”
“Đổi tâm trạng gì? Trêи tay ta còn một đống lớn việc cần hoàn thành đấy.”
“Công việc có thể so sánh với phu nhân ngươi à?” Tạ Yên Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Không có gì. A, phong cảnh bên kia đặc biệt tốt, chúng ta qua bên kia nhìn xem, đi đi đi.”
“Bên kia? Bên kia là…” Bắc Đường Đường nhíu nhíu mày, không di chuyển.
Tạ Yên Nhiên mặc kệ, lôi kéo Bắc Đường Đường tới chỗ hố to. Thật vất vả mới tới được gần, Tạ Yên Nhiên vội vàng tỏ vẻ kinh ngạc: “A, nơi đó có cái hố kìa.”
Bắc Đường Đường thở dài: “Đúng vậy, nơi đó có cái hố. Cái hố kia ở nơi đó cũng phải mười năm rồi.”
“Đường Đường, trong hố hình như có cái gì.”
“Cái gì?”
“Qua đây nhìn xem, nhanh lên, qua nhìn xem.”
Tạ Yên Nhiên đẩy Bắc Đường Đường tới trước hố, vừa mới chuẩn bị đẩy hắn xuống đã nghe được tiếng của Bắc Đường Mặc Nhiễm.
“Tạ Yên Nhiên!”
Tạ Yên Nhiên bị gọi tên ảo não thở dài, thu tay, xoay người nhìn về Bắc Đường Mặc Nhiễm đang chạy tới chỗ bọn họ: “Mặc Nhiễm, ngươi tới đây làm gì?”
Truyện được đăng tại truyenhdt.com @dwlazp“Lời này hẳn nên là ta hỏi ngươi mới đúng.” Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn hai người, “Các ngươi đang làm cái gì?”
“Không có làm gì.”
“Không có làm gì? Trai đơn gái chiếc lại cùng nhau ở trong rừng cây không người, ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta không muốn làm gì cả.”
Tạ Yên Nhiên phiền lòng giải thích, Bắc Đường Đường ở cạnh có chút khó hiểu, Bắc Đường Mặc Nhiễm vừa nâng mắt liền nhìn thấy góc váy ẩn sau một cây to, duỗi ra tay kéo Tạ Yên Nhiên ra phía sau bảo vệ: “Ai ở nơi đó?”
Váy sau thân cây sột sột soạt soạt nửa ngày mới mà đi ra, là Lạc Phỉ Phỉ và Hạ Băng.
“Khụ…” Lạc Phỉ Phỉ cười miễn cưỡng, “Vương gia, Đường Đường, Yên Nhiên, trùng hợp quá, ngẫu nhiên gặp mấy người.”
Bắc Đường Đường hoang mang, nghĩ lại mới thấy, xoay người bắt lấy tay Tạ Yên Nhiên đang đứng sau Bắc Đường Mặc Nhiễm, “Tạ Yên Nhiên ngươi giỏi lắm, còn định tính kế ta.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn mặt Tạ Yên Nhiên nhăn thành cái bánh bao, biết là Bắc Đường Đường dùng quá sức, dùng quạt đánh vào tay hắn: “Đường Đuờng, có chuyện bình tĩnh nói, thân thể Yên Nhiên yếu đuối, đừng động tay.”
“Thật ra…” Lạc Phỉ Phỉ có chút ngượng ngùng, “Là ta làm chủ, Yên Nhiên hiện tại sao có thêt nghĩ ra được, ngươi đừng trách Yên Nhiên.”
Bắc Đường Đường nhìn Tạ Yên Nhiên đang xoa tay, không nói gì nữa, ngậm miệng tỏ vẻ giận dỗi.
Hạ Băng mở miệng: “Đường Đường, là Phỉ Phỉ và Yên Nhiên muốn giúp ta, các nàng là có lòng, ngươi muốn giận thì cứ giận ta đi.”
Bắc Đường Đường không nói gì, Tạ Yên Nhiên nhìn không khí xấu hổ này, trong lòng nhất thời khó chịu, giận dữ nói với Bắc Đường Mặc Nhiễm: “Đều tại ngươi.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm đột nhiên thấy vô tội: “Trách ta?”
“Đương nhiên là trách ngươi.”
“Liên quan gì đến ta?”
“Nếu không phải tại ngươi, kế hoạch của chúng ta nhất định thuận lợi. Hiện tại Đường Đường cùng Băng Băng nói không chừng đã hoà thuận rồi.”
“Ta…” Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm thấy nữ nhân đúng rhật là không nói đạo lý, “Ta cũng vì lo lắng cho ngươi, vì ngươi được không hả?”
“Ngươi đừng nói là vì tốt cho ta, ngươi vừa nói ta liền đau đầu. Ngươi suốt ngày quản cái này quản cái kia, ta không phải trẻ con ba tuổi!”
Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm thấy một cỗ tức giận dâng lên trong lòng: “Tình huống hiện tại của ngươi khác trẻ con ba tuổi ở chỗ nào? Thấy ai đẹp liền đi theo người ta…”
“Ta không có, ta là người nông cạn như vậy sao?”
“Ngươi không phải? Đó là ngươi không biết ngươi trước kia là cái dạng gì!”
Ba người còn lại ngây ngốc nhìn hai người đột nhiên cãi nhau.
Hạ Băng thử mở miệng: “Yên Nhiên, Vương gia, hai ngươi đừng cãi nữa…”
“Đúng đó!” Trong lòng Bắc Đường Đường cũng có chút run sợ, “Không có việc gì, các ngươi đừng cãi nhau.”
Tạ Yên Nhiên vung tay lên ý bảo bọn họ đừng xen vào: “Ta trước kia? Ta trước kia làm sao? Ngươi nói đi, ngươi nói ta nghe xem nào.”
Khoé miệng Bắc Đường Mặc Nhiễm khẽ nâng lên, lộ nụ cười lạnh, càng nhìn Tạ Yên Nhiên càng tức giận.
Bắc Đường Đường nhất thời hoảng loạn, trực tiếp kéo Hạ Băng: “Tạ Yên Nhiên, ngươi đừng cùng hoàng thúc cãi nhau, ta không giận Băng Băng, chúng ta rất tốt!”
Lạc Phỉ Phỉ vẫn luôn ngây ngốc đứng một bên vỗ tay: “Ai nha! Hoà thuận rồi! Hoà thuận rồi! Yên Nhiên ngươi xem…”
Tạ Yên Nhiên lại không để ý đến bọn họ: “Bắc Đường Mặc Nhiễm, ta ghét nhất bộ dáng nhìn ai cũng thấy chướng mắt của ngươi, ghét nhất!”
Bắc Đường Mặc Nhiễm gập quạt: “Nếu đã chán ghét thì không cần nhìn!”