Hoàng Đế Bá Đạo Và Công Chúa Con Tin


Không đợi Yên Khê đồng ý, A Xương đã điểm huyệt nàng khiến nàng không thể động đậy, ôm nàng hướng ra cửa tẩu thoát, lính canh bên ngoài đều đã nằm rạp trên mặt đất người đầy thương tích.

A Xương nhanh chóng chạy đến một nơi vắng vẻ, mở lối vào mật đạo “Khê Nhi, sắp đến rồi, chúng ta rời khỏi đây, sẽ không ai có thể ngăn chúng ta ở bên nhau. Á!!”

Một mũi tên bắn vào đùi A Xương, Yên Khê quay đầu liền thấy Hiên đang cầm cung tiễn từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, theo sau còn có hơn chục binh lính.

“Hừ! Nằm mơ!" Hiên cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy tức giận. Binh lính sau lưng tiến lên bắt A Xương, Hiên bước đến ôm lấy Yên Khê, giải huyệt cho nàng.

"Buông nàng ra! Bằng không ta sẽ không bỏ qua ngươi!" A Xương nghiến răng nói.

"Nàng là của ta! Đem hắn xuống, lăng trì xử tử. Binh lính thưa một tiếng liền lôi hắn ra khỏi mật đạo.

Yên Khê nghe đến lăng trì xử tử vội vàng bắt lấy hắn, “Đừng, Hiên! Cầu xin ngươi, tha cho hắn một mạng đi!”

“Tha cho hắn?” Đôi tay ôm lấy Yên Khê không ngừng thu hẹp, siết chặt đến khiến nàng bị đau khẽ rên lên một tiếng, “Nằm mơ! Ai cũng đừng hòng cướp nàng khỏi tay ta!” Nói xong, hắn vắt chân nàng lên khuỷu tay mình, khiến hạ thân nàng lơ lửng, xé toạc một lỗ trên tiết khố của nàng, để lộ hoa huyệt đang ẩn nấp.

“A!! Đừng ở đây… chúng ta về phòng… á!” Còn chưa nói hết câu, hạ thân nàng đã bị một cây gậy nóng bỏng xỏ xuyên qua, nàng vội vàng ôm cổ nam nhân giữ thăng bằng, tiểu huyệt thắt chặt ngăn nam nhân xâm lấn.

“Sao vẫn chặt như vậy? Thả lỏng chút bảo bối, ta không động được.” Hiên cố sức cắm vào trong tiểu huyệt vài lần, sau đó rút hầu hết ra, chỉ để lại bên trong phần qυყ đầυ.

"A. . . . . Cho ta, Hiên, ta muốn." Tiểu huyệt bị cắm vài cái đã tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, kɧoáı ©ảʍ nháy mắt biến mất khiến bên trong huyệt đạo hư không, mép thịt vô thức co rút lại như muốn hút qυყ đầυ của nam nhân lại vào bên trong, hoan nghênh sự xâm nhập của hắn.

"Nói nàng yêu ta, nàng là của ta, sẽ không rời khỏi ta, ta liền cho nàng." Hiên hôn lên khóe miệng của nàng nỉ non.

"Ta. . . Yêu ngươi, ta là. . . . Của ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi." Yên Khê vì nhu cầu cấp bách của bản thân mà thỏa mãn hắn.

“Ngoan, tất cả đều cho nàng.” Hiên để nàng tựa lên tường đá, nhanh chóng từ dưới lên trên cắm rút.

"Thật… A~ thoải mái. . . nhanh quá. . . ." Yên Khê bị điên cuồng cắm đến toàn thân cao thấp, nước bọt trong miệng không kịp nuốt chảy ra ngoài, Hiên nhịn không được cúi đầu mυ"ŧ lấy môi lưỡi thiếu nữ, nuốt trọn những tiếng rêи ɾỉ của nàng vào trong miệng.

Trong mật đạo không ngừng phát ra âm thanh va chạm cơ thể, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của nữ nhân và tiếng gầm trầm thấp của nam nhân.

Về sau, Yên Khê lên làm hoàng hậu. Nhưng thật ra là bị cưỡng ép. Lúc nghe được tin ba ngày sau sẽ làm lễ phong hậu, nàng liền cự tuyệt. Dù sao nàng cũng chỉ là con tin, cảm thấy như vậy rất không thỏa đáng. Không ngờ vừa nghe tin nàng cự tuyệt, Hiên lại giận dữ đè nàng ra hung hăng làm liên tục đến trước ngày phong hậu một ngày, mới để cho nàng nghỉ ngơi, nhân lúc nàng ngủ say mặc sẵn phượng bào lên người nàng.

Sau khi làm hoàng hậu, đi đâu Hiên cũng dẫn nàng theo, tuyệt không để nàng rời hắn nửa bước.

Lời tác giả: Lúc Hoàng thượng nói giải quyết phiền toái, chính là giải quyết việc đại thần phản đối chuyện phong hậu cho Yên Khê, nguyên nhân là thân phận cách biệt.

--- Hết---

Thêm Bình Luận