Phượng Thất Tầm ngước mắt nhìn quét qua mọi người đang ngồi, khóe môi khẽ nhếch, gợi lên một tia cười lạnh.
Đời trước nàng tuổi nhỏ lỗ mãng, tâm tư đơn thuần, gặp được sự tình oan uổng nên không biết phải làm sao là điều đương nhiên. Nhưng mà hiện giờ nàng dục hỏa trùng sinh, đã không còn giống ngày xưa, tuyệt sẽ không để bị người hãm hại.
Nàng đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác , đi đến trước mặt Cẩn Nhi, từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi phảng phất nụ cười lạnh lẽo thị huyết Tu La.
"Phải không? Ngươi nói ta cùng một cái nam tử tình chàng ý thϊếp? Cụ thể là giờ nào? Dạng nam tử gì? Vóc người cao bao nhiêu? Diện mạo như thế nào? Dạng quần áo gì? Hình dạng búi tóc như nào? Bên cạnh có bao nhiêu tùy tùng ,gã sai vặt ,thư đồng? Chúng ta làm ra hành động vượt rào như thế nào ?"
Phượng Thất Tầm lạnh giọng phát ra từng tiếng chất vấn liên tiếp , trong lời nói chưa từng có một chút tạm dừng. Nói xong, nàng hơi cúi thân xuống, ánh mắt đông lạnh nhìn chằm chằm thân mình đang run rẩy rõ ràng của Cẩn Nhi, sâu kín nói: "Mong rằng Cẩn Nhi cô nương thành thật một lời nói cho!"
Nhất thời, ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung ở trên người Cẩn Nhi .
Cẩn Nhi hình như không dự đoán được Phượng Thất Tầm sẽ có phản bác sắc bén như vậy hoặc là nói Phượng Cửu Dạ không nghĩ tới Phượng Thất Tầm sẽ phản bác. Tóm lại, Cẩn Nhi thân thể đang quỳ run rẩy hơn, nàng ấp úng nói: "...... Trời... Sắc trời quá mờ, nô tỳ...... Nô tỳ chưa từng thấy rõ nam tử kia......"
Không đợi Cẩn Nhi nói xong, Phượng Thất Tầm liền đánh gãy lời nàng nói "À , hoá ra ngươi cũng không xác định a! Không thấy rõ bộ mặt nam tử kia, không có thấy rõ quần áo nam tử kia, thậm chí không thấy rõ —— đó là nam tử hoặc là cá nhân!"
Nàng ngược lại quỳ gối trước Phượng Hoàn , câu chữ leng keng nói: "Phụ thân, sau Tướng Quốc Tự núi cỏ cây mọc thành cụm, rừng cây dày đặc, thêm cành lá sum xuê che khuất ánh nắng, rất dễ dàng nhìn nhầm cây cối thành người. Hiện giờ những vấn đề cơ bản Cẩn Nhi đều không đáp được. Nữ nhi thấy, nàng căn bản là đang nói dối bôi nhọ nữ nhi!"
Phượng Hoàn ánh mắt sắc bén bắn về phía Cẩn Nhi đang thấp đầu quỳ, lạnh giọng hỏi: "Cẩn Nhi, sự tình liên quan đến thanh danh Nhị tiểu thư , ngươi rốt cuộc là thấy rõ hay là không thấy rõ?"
"Nô tỳ......"
"Cẩn Nhi cô nương, ta khuyên ngươi nên chú ý từng câu nói tiếp theo. Ngươi hôm nay tốt nhất nên nói đúng sự thật , nếu có nửa câu giả dối, bôi nhọ Thiên kim Vương phủ, tội danh bôi nhọ Quận chúa Vương triều , một cái đầu nha hoàn ngươi đảm đương không nổi đâu!" Phượng Thất Tầm hừ lạnh một tiếng, uy hϊếp nói.
Cẩn Nhi vốn dĩ cũng là bị Phượng Cửu Dạ sai sử, hiện giờ Phượng Cửu Dạ mượn cớ bệnh tật tái phát chưa từng trình diện, Phượng Hoàn cùng Phượng Thất Tầm luân phiên đề ra nghi vấn , lập tức nàng ta mất đi người tâm phúc, chỉ phải ngập ngừng nói: "Nô tỳ...... Cũng không có thấy rõ, có lẽ thật là một thân cây!"
Phượng Thất Tầm híp mắt lại "Có lẽ?"
"Không, đó chính là một thân cây, là nô tỳ nhìn lầm rồi, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!" Cẩn Nhi vội vàng sửa miệng, hơn nữa không ngừng dập đầu.
Mặt đất còn có vết máu trên trán Cẩn Nhi lưu lại làm tâm người phiền, Hàn Huệ Tâm không vui nhíu mày, nói: "Nếu hiểu lầm đã giải quyết, chuyện này liền đến đây là dừng đi ! Đã khuya, tất cả mọi người đều giải tán đi!"
Hàn Huệ Tâm nói như vậy, rõ ràng là che chở Cẩn Nhi. Nhưng mà Phượng Thất Tầm sao lại để nàng ta như ý nguyện được?
"Chậm đã......" Nàng thản nhiên mở miệng.
"Ngươi còn có chuyện gì?" Hàn Huệ Tâm ngữ khí không kiên nhẫn hỏi, mày nhăn càng chặt.
Phượng Thất Tầm hơi hơi mỉm cười, đối với Hàn Huệ Tâm thi lễ sau đó mới quay đầu nhìn về phía Phượng Hoàn: "Phụ thân, có một số việc còn chưa điều tra rõ ràng ? Sao lại nói kết thúc liền kết thúc ?!!"
#YYTheo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️