Chương 8

Mặc dù ngủ ở trên giường đá, nhưng còn tốt hơn là qua đêm trên thân cây rất nhiều, An Thụy Khiêm cảm thấy hiếm lắm mình mới được giấc ngủ ngon, vì thế ngủ rất yên ổn, cũng không quan tâm có ai ở bên cạnh hay không.

Đang ngủ mơ mơ màng màng đến nửa đêm, An Thụy Khiêm bị đánh thức, tỉnh dậy liền cảm thấy dươиɠ ѵậŧ đang được cái miệng nhỏ bao lấy nhả ra nuốt vào, ngay cả hai cái quả trứng bên dưới cũng được người ta cẩn thận tỉ mỉ lấy tay nâng niu vuốt ve chơi đùa.

Động tác của người đó rất nhẹ nhàng, như là sợ đánh thức hắn, nhưng từ trước tới giờ An Thụy Khiêm ngủ nông, hơn nữa với cái chuyện như này thì dù người kia có nhẹ nhàng hơn nữa cũng sẽ làm hắn tỉnh dậy.

"Hưởng, ngươi đang làm gì vậy?"

Trong nhà gỗ chỉ có hai người bọn hắn, An Thụy Khiêm trợn tròn mắt hỏi y, giọng điệu có hơi khó chịu. Mệt mỏi cả một ngày, nửa đêm lại bị đánh thức bằng cách này khiến tâm trạng của hắn cũng không tốt mấy.

Động tác của Hưởng ngừng lại, cơ thể cứng nhắc, buông tay nhả dươиɠ ѵậŧ của hắn ra, ngồi chồm hổm ở giữa hai chân hắn cúi đầu nói lí nhí:

"Ta, ta chỉ là. . ."

"Sốt ruột như vậy à, ngươi thiếu thao tới vậy sao?"

An Thụy Khiêm chống tay ngồi dậy, híp mắt nhìn y, cả người đều tỏa ra áp suất thấp, vì thế miệng phun ra những lời nói không lưu tình chút nào.

Cơ thể Hưởng run rẩy một chút, trên người y không có mảnh vải che thân, vì thế An Thụy Khiêm có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ dưới háng của Hưởng từ từ ngẩm đầu theo lời nói của hắn một cách rõ ràng, đứng thẳng cứng rắn.

Hưởng lấy tay gảy hai cái để nó mềm xuống, trong lòng tự mắng mình dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn An Thụy Khiêm, đỏ mặt cúi đầu không hé răng. An Thụy Khiêm duỗi tay nắm cằm y, bắt y ngẩng đầu lên:

"Nói đi, câm điếc rồi à?"

"Không, không phải như vậy. . ."

Hưởng nhẹ giọng đáp lời, An Thụy Khiêm bây giờ rất khác với dáng vẻ ôn hòa lúc sáng, khiến Hưởng nhìn thấy có hơi sợ hãi, rồi lại không dám trái ý An Thụy Khiêm, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhỏ giọng giải thích cho hắn:

"Là, bởi vì.. . Bởi vì kỳ động dục của ta tới rồi. . . Cho nên. . . Với cả ngươi ở ngay bên cạnh, ta chịu không nổi. . . . ."

An Thụy Khiêm ngây ra một lúc, hình như lúc sáng tế ti cũng đã nói kỳ phát dục của Hưởng đã tới, nhưng lúc đó mình hoàn toàn vô tư không để chuyện này trong lòng, vậy tính ra là lỗi của mình à? Có vẻ như giống cái trong kỳ động dục rất mẫn cảm với mùi của giống đực.

"Như vậy ý của người là ta sai hả? Trách ta không thỏa mãn ngươi đúng lúc, mới khiến ngươi thành cái dạng dâʍ đãиɠ như này?"

Giọng điệu của An Thụy Khiêm vẫn không tốt như trước, hắn cho rằng mình cũng không có nghĩa vụ đi thỏa mãn Hưởng, cho dù đi tìm kèo thì cũng không phải là một bên đi hầu hạ một bên khác, huống chi ở thế giới này, thân phận của giống đực cũng cao hơn một chút.

"Ta không có ý này. . ."

Hưởng dè dặt nhìn vẻ mặt của hắn, duỗi tay đến thử kéo lấy ngón tay của An Thụy Khiêm, hạ tầm mắt có chút uể oải:

"Thật xin lỗi, là lỗi của ta, là ta ích kỷ không để ý tới cảm nghĩ của ngươi mà tự phát da^ʍ."

Hưởng dè dặt nhìn hắn một cái, đi xuống khỏi giường đá, có vẻ như muốn ra ngoài.

"Đã muộn như vầy rồi ngươi còn muốn đi đâu?"

An Thụy Khiêm bị y làm cho ngây ra một lúc.

"Ta. . . Ta sợ lại quấy rầy tới ngươi."

Hưởng dè dặt nhìn hắn, sợ mình câu nói kia của mình không ổn lại khiến An Thụy Khiêm tức giận, đây chính là giống đực y vất vả lắm mới mời tới được, sao y có thể nhẫn tâm khiến người ta tức giận được, chẳng may hắn đi mất thì sao?

Trong đầu Hưởng nghĩ như vầy: kỳ động dục thôi mà, trước kia cũng tự mình vượt qua, lần này không phải ở bên cạnh có giống đực thì sao mình có thể không có tiền đồ như vậy, không phải giống đực đã đồng ý ở lại đây rồi sao, biết vậy rồi còn nóng vội làm gì nữa không biết.

". . ."

An Thụy Khiêm có hơi cạn ngôn, đây là phòng ở của Hưởng mà, mình đảo khách thành chủ rồi đuổi người ta đi như vậy có ổn không? An Thụy Khiêm nghĩ nghĩ rồi vẫy vẫy tay với Hưởng:

"Lại đây đi."

Hưởng vội tiến lại:

"Có chuyện gì sao?"

"Đứng yên."

An Thụy Khiêm ra lệnh một tiếng, Hưởng phản ứng có điều kiện đứng thẳng tắp trước mặt An Thụy Khiêm, hai chân tách ra rộng bằng vai, hai tay để sau lưng, tư thế như vậy khiến An Thụy Khiêm có thể nhìn thấy mọi nơi trên người Hưởng một cách rõ ràng.

Mặc dù đã sớm biết, nhưng khi An Thụy Khiêm nhìn thấy cơ thể Hưởng vẫn cảm thán một câu dáng người giống cái ở đây đều thật cmn đẹp.

Cơ thể Hưởng có hơi gầy, nhìn có chút thanh tú, hai chân thon dài thẳng tắp, hiện giờ không một mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn, dươиɠ ѵậŧ đã cứng rắn dựng thẳng, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, dươиɠ ѵậŧ non nớt càng cứng thêm, sau đó chất lỏng trong suốt chảy ra thành sợi chỉ bạc rơi xuống đất.

An Thụy Khiêm nhếch miệng cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy Hưởng đỏ mặt cắn môi, vẻ mặt đầy thẹn thùng. An Thụy Khiêm cảm giác y vẫn luôn rất thích đỏ mặt, hiện giờ nhìn thấy cũng rất mê người.

Trải qua một trận ồn ào như vậy, An Thụy Khiêm cũng mất sạch cơn buồn ngủ, vỗ vỗ bên cạnh ý bảo Hưởng lại đây, An Thụy Khiêm chuẩn bị thịt thằng nhãi này, miễn để y lại ở chỗ này suy nghĩ miên man mà phá hỏng giấc ngủ của mình.

Trên mặt Hưởng đầy vui vẻ, nhìn thấy ý tứ của An Thụy Khiêm, vội vàng đi tới nằm xuống giường đá, trên giường đá trải mấy lớp da lông của loài thú nào đó, nằm lên cũng rất mềm mại. An Thụy Khiêm cười một tiếng, vỗ vỗ đùi y:

"Tự mình ôm lên đi."

Nếu Hưởng đã gấp gáp như vậy, An Thụy Khiêm cũng lười làm dạo đầu, chuẩn bị trực tiếp đề thương ra trận, dù sao vừa rồi mình được Hưởng mυ"ŧ cứng, đến bây giờ vẫn chưa mềm xuống được.

Hưởng vội vàng ôm lấy hai chân mình lên, tạo thành một hình chữ M, đầu gối để trước ngực, ngay cả cơ ngực cũng bị ép thành hình dạng câu dẫn người khác.

Vì ở tư thế này, An Thụy Khiêm có thể tinh tường nhìn thấy nơi riêng tư của Hưởng, chỗ cúc huyệt hồng nhạt hé ra khép lại, một ít dâʍ ɖị©ɧ trong suốt bị ép ra ngoài.

An Thụy Khiêm duỗi hai ngón tay thử cắm vào một cái liền vào trong rất nhẹ nhàng, bên trong vừa ướt vừa nóng, ngón tay quậy bên trong dường như có thể nghe thấy tiếng nước.

"Ướt như vậy rồi à, có phải đã sớm muốn ta thao ngươi không?"

An Thụy Khiêm trêu đùa, ngón tay rút ra cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình để ở da^ʍ huyệt của y.

"Ưʍ. . ."

Hưởng đỏ mặt lên tiếng, cảm giác được dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm để ở gần y, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, hai tay lại kéo hai chân mở ra càng rộng hơn, để An Thụy Khiêm có thể tiến vào dễ dàng hơn.

"Ờm.. ."

Ngay khi An Thụy Khiêm muốn cắm vào thì lại nghe thấy tiếng Hưởng vang lên, vì thế ngừng lại động tác nhìn Hưởng.

"Ờm, đây là lần đầu tiên của ta. . . Liệu có thể, nhẹ một chút không?"

Tuy Hưởng là một tên xử nam, nhưng đôi lúc ở cùng với bằng hữu nói chuyện phiếm cũng biết có vài giống đực có sở thích đặc biệt, thích nhìn bộ dạng giống cái bị hắn làm đau, vì thế y có hơi không yên trong lòng mà mở miệng.

Cho dù An Thụy Khiêm nhìn không giống loại người đó, nhưng cũng không thể chắc chắn.

"Yên tâm, ta không có đam mê đó."

An Thụy Khiêm cảm giác vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, miễn để cho người trước mặt này trưng ra bộ dạng dè dặt cắt ngang mình, cắt ngang nhiều thêm vài lần sợ là hứng thúc cũng bị quét sạch mất.

".. . ."

Vì thế Hưởng không nói gì nữa, đỏ mặt cắn môi chờ An Thụy Khiêm cắm vào.