Chương 15

"Đến lúc đó ta sẽ cởϊ qυầи áo ngươi ra, tách hai chân ngươi ra, lấy dươиɠ ѵậŧ thao thẳng vào trong huyệt da^ʍ của ngươi, sau đó bắn cho ngươi một thân đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, thao ngươi tới khi mang thai con của ta."

An Thụy Khiêm vừa nói, vừa dùng ngón tay cái cọ xát lên môi Tề Lịch một cách mờ ám, tay kia cũng không thành thật vén áo choàng của y lên, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn của y. Tề Lịch bị tay hắn cọ xát có hơi ngứa, vô thức thè lưỡi ra liếʍ liếʍ môi.

Hành động đó khiến An Thụy Khiêm thấy kí©h thí©ɧ, ánh mắt hắn trầm xuống, cúi đầu ngậm lấy môi của Tề Lịch, lúc đầu còn có chút dịu dàng, sau đó thì mạnh mẽ tách hoa môi của y ra, đem đầu lưỡi tùy ý tàn phá trong khoang miệng của y, giống như một địa chủ ngang ngược không nói lý.

An Thụy Khiêm mυ"ŧ lấy đầu lưỡi Tề Lịch gặm cắn, đầu lưỡi non mềm lại ngơ ngác không né tránh giống như chủ nhân của nó, một lúc sau bị An Thụy Khiêm công kích không còn mảnh giáp, cũng bắt đầu chậm rãi đáp lại.

Động tác của Tề Lịch rất ngây ngô, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm, khiến y thoải mái bất giác ôm lấy An Thụy Khiêm, híp mắt ngậm lấy môi của An Thụy Khiêm, muốn hưởng thụ nhiều hơn.

An Thụy Khiêm không phủ nhận vị tế ti này đã khơi dậy rất nhiều hứng thú của hắn, không ngờ y một người hắn tò mò nhất, cũng là người hắn muốn nhìn thấy bị sa đọa nhất.

Bởi vì tế ti bình thường mặt không đổi sắc, An Thụy Khiêm càng muốn thấy bộ dạng mặt y bị nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, sau đó du͙© vọиɠ bất mãn cầu xin mình.

"Thật muốn nhìn xem, ngươi như vậy nhất định là rất được."

An Thụy Khiêm thả người sắp hít thở không thông dưới thân ra, liếʍ vành tai y nói với giọng khàn khàn. Hai mắt Tề Lịch mê man, không hiểu An Thụy Khiêm đang nói cái gì, chỉ tự mình thở dốc nặng nề.

Món ngon luôn phải dành đến cuối, An Thụy Khiêm nghĩ vậy nên không xử lý Tề Lịch ngay tại chỗ, chỉ giở trò đồϊ ҍạϊ , ngay cả chỗ riêng tư nhất cũng không tha, vẻ mặt Tề Lịch mê man, đỏ bừng bắn một lần trong tay hắn mới được được An Thụy Khiêm buông tha.

Giống cái của bộ tộc này vốn tính cách ngoan hiền, phục tùng theo giống đực đã khắc sâu trong xương tủy, mặc dù trong lòng Hưởng rất không muốn tách khỏi An Thụy Khiêm, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn về nhà học kiến thức cần có sau khi lập gia đình, An Thụy Khiêm tất nhiên sẽ đi theo y về nhà.

Nhà của Hưởng tất nhiên sẽ không ở chính giữa bộ tộc như của Tề Lịch, nhưng cũng sẽ không quá xa, Hưởng hóa thú mang An Thụy Khiêm tới, An Thụy Khiêm cũng không biết là đã đi bao xa, cuối cùng cũng không để ý nữa, nhìn thấy sơn động giống như nhà ở trước mặt này lại bắt đầu tự hỏi đây là tự nhiên hình thành hay là được xây dựng đây.

"Hưởng? Sao đột nhiên ngươi lại về?"

Sau lưng Hưởng đột nhiên phát ra giọng nam mạnh mẽ, có hơi trầm thấp, xoay người liền thấy khuôn mặt tương tự Hưởng tới mấy phần, An Thụy Khiêm quăng tầm mắt nghi hoặc sang người Hưởng.

"Ờm. . ."

Hưởng đỏ mặt đứng cạnh An Thụy Khiêm, có chút bất an duỗi tay nắm lấy góc áo An Thụy Khiêm, sau đó nói giọng be bé:

"Ca. . . A mẫu và phụ thân đâu rồi?"

Tập nhìn đệ đệ cao ngang ngửa mình trước mặt đang thẹn thùng đứng phía sau một giống đực, ánh mắt trầm xuống, tầm mắt tìm tòi dò xét dừng ở trên người An Thụy Khiêm, sau khi ngửi trên người Hưởng nồng đậm mùi của An Thụy Khiên, mặt Tập đen hoàn toàn:

"Ngươi đã lên giường với giống đực này?"

". . . Vâng."

Hưởng từ nhỏ đến lớn sợ nhất vị ca ca này, nghe thấy giọng điệu của y thì cơ thể lại run run, lại lùi ra phía sau An Thụy Khiêm một chút. An Thụy Khiêm híp mắt xem kịch, cuối cùng cũng không nhìn nổi người này khi dễ người của mình, vì thế liền đứng ra ngăn tầm mắt của Tập.

"Đây là ca ngươi? Thật ra cũng không thấy giống ngươi cho lắm."

An Thụy Khiêm giữ chặt tay Hưởng xoa xoa:

"Đi vào gặp phụ mẫu ngươi đi."

Nói xong liền không nhìn Tập, kéo Hưởng đi vào nhà, mặt đen của Tập ở phía sau ngây ra một lúc, sau đó vội đi theo vào.

Đệ đệ này của y thật sự đơn thuần, người làm ca ca như y lúc nào cũng phải lo lắng nó bị giống đực nào lừa hay không, nhưng cho dù tính tình yếu ớt thì thi thoảng hăng sức muốn phản kháng cũng sẽ đánh một trận rất khí phách với y.

Nhiều năm đã qua, y đúng thật là chưa thấy lại bộ dạng đó của Hưởng. Trong nhà có giống cải tuổi còn trẻ, phụ mẫu Hưởng cũng không đi săn, vì thế lúc An Thụy Khiêm kéo người vào liền thấy một cảnh tượng rất mát mẻ, cuối cùng ngây ra một lúc lại bị Hưởng đỏ mặt kéo ra.

". .. Phụ mẫu ngươi. .. vẫn rất sung sức nha."

An Thụy Khiêm ôm Hưởng, cắn một cái lên khuôn mặt đỏ hồng của Hưởng, cơ thể Hưởng run lên, chôn đầu trong l*иg ngực của hắn, chậm rãi nói:

"Phụ thân là một giống đực đời này chỉ cưới mỗi mình a mẫu, cho nên. . . Bọn họ bình thường đều rất ân ái."

Hưởng nói xong liền ngẩng đầu mong chờ nhìn An Thụy Khiêm, An Thụy Khiêm mở to mắt. Hắn đương nhiên là hiểu ý tứ của Hưởng, nhưng tiếc là hắn chưa yêu Hưởng tới mức đó, cả đời một người, cả kiếp một đôi gì đó quả nhiên là không làm được.

Trên mặt Hưởng có hơi mất mát, tựa đầu vào ngực An Thụy Khiêm thì thào:

"Ngươi là giống đực của ta, ta nguyện ý làm bất cứ thứ gì vì ngươi, chỉ cần. . . Chỉ cần ngươi đừng vứt bỏ ta là được. . ."

"Ừm."

An Thụy Khiêm vỗ vỗ vai y, lên tiếng trả lời mơ hồ. Một màn này bị Tập nhìn rõ mồn một từ đằng sau. Phụ mẫu của Hưởng cũng càng già càng dẻo dai, An Thụy Khiêm ôm Hưởng ở bên ngoài nhìn phong cảnh một lúc lâu mới bị gọi vào.

Phụ thân Hưởng không cao, sắc mặt bình tĩnh đã có khí thế rất mạnh, An Thụy Khiêm suy nghĩ, Hưởng hẳn là giống a mẫu y, tính cách ôn hòa hơn, mà tên Tập kia chắc là giống phụ thân rồi, bộ dạng mặt đen này nhìn thế nào cũng thấy đúc ra từ một khuôn.

"Ca ngươi là giống đực à?"

An Thụy Khiêm nhỏ giọng hỏi y.

"Ca ca là giống cái.. . Chỉ là. . ."

Hưởng có hơi buồn buồn ngừng lại câu chuyện, An Thụy Khiêm nghe không hiểu ra sao, không đợi hắn tiếp tục truy hỏi, chợt nghe thấy phụ thân Hưởng trước mặt mở miệng.

"Ngươi là giống đực của Hưởng hả? Ngươi muốn lấy nó?"

Phụ thân Hưởng tất nhiên rất mẫn cảm với mùi hương này, liếc mắt một cái liền biết quan hệ của hai người, hơn nữa, hai người không hề có ý e dè trước mặt người khác, ôm ôm ấp ấp rất tự nhiên.

"Vâng."

An Thụy Khiêm gật gật đầu, chuyện như này thực sự không có gì hay ho để nói.

"Vậy ngươi có thể cam đoan chỉ lấy mình giống cái là Hưởng không?"

Phụ thân Hưởng cau mày.

"Không thể."

An Thụy Khiêm không nửa điểm chần chừ, nhưng lại khiến phụ thân Hưởng hơi sửng sốt.

"Thôi, cũng là số mệnh của nó, ngươi là người trong lời tiên đoán của tế ti, Hưởng có thể gả cho ngươi cũng là chuyện vinh hạnh. Ngươi về đi, ba tháng sau, chúng ta sẽ trả lại Hưởng cho ngươi."

Ánh mắt phụ thân Hưởng mơ hồ không rõ:

"Tập, ngươi tiễn hắn về đi."

An Thụy Khiêm cũng không từ chối ý tốt của ông, hôn một cái lên đôi môi đỏ au của Hưởng, ánh mắt có hơi mờ ám:

"Cố gắng học tập, ta rất mong chờ.. ."

Hưởng đỏ mặt lên tiếng, sau đó xoay người chạy về phòng của mình, chỉ cần nghĩ ba tháng sau y sẽ hoàn toàn trở thành giống cái của An Thụy Khiêm liền khiến y cảm thấy rất vui sướиɠ thỏa mãn.

So với Hưởng hay biểu hiện cảm xúc một cách lộ liễu, Tập có vẻ lãnh đạm hơn, hóa thành hình thú lạnh lùng theo dõi hắn, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm hắn như ngắm con mồi, An Thụy Khiêm nhíu nhíu mày, sau đó leo lên.

Động tác của Tập còn nhanh hơn so với Hưởng, cũng có thể do Tập không muốn tiếp xúc quá lâu với An Thụy Khiêm, nhưng An Thụy Khiêm cũng không phải người tốt lành gì, thấy lỗ tai xù lông trước mắt liền duỗi tay nhéo một cái, động tác của Tập ngừng lại một chút, đột nhiên dừng lại suýt chút nữa khiến An Thụy Khiêm ngã xuống.