Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Cưới

Chương 17: Ta còn không phải tiểu tiên nữ ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit by Hạ Vi Lam

Chương 17 :

Thuần Vương phủ xảy ra chuyện lớn, Nhị gia Chu Tuấn cùng Tứ Gia Chu Kỳ đánh nhau, xém chút khiến Hòe viên phá hủy!

Người nhận được tin tức đầu tiên là Lục thị cùng Diêu Trắc phi, dù sao hai người đánh nhau chính là con trai của bọn họ, Diêu Trắc phi đến là do thư đồng của Chu Tuấn kể tin tức, Lục thị đến là do nghe hai tỷ muội Từ Nhu Gia thuật lại.

Lục thị rất gấp, Chu Tuấn lớn hai tuổi so với Lão Tứ, một thân võ nghệ lại còn được Vương gia tán dương, Lão Tứ làm sao đánh thắng được hắn ?Nghĩ đến cái này, Lục thị không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa, co cẳng liền hướng Hòe viên mà chạy, Từ Nhu Gia không chút nghĩ ngợi đi theo, Lục Nghi Lan do dự một chút, cũng đi theo sau.

Lục thị xuất thân dân dã, thân thể tốt, rời khỏi Tiểu Nguyệt cư không bao lâu liền bỏ rơi hai cháu gái, Từ Nhu Gia cùng Lục Nghi Lan thở hồng hộc đuổi tới Hòe viên, liền hai vị tôn quý Hoàng tôn trước vẫn còn đang đánh. Lục Định kéo Lục thị không cho phép nàng xen vào, tiên sinh dạy học Quách lão trừng mắt răn dạy hai học sinh:

"Dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!"

Chu Kỳ dừng tay trước.Chu Tuấn thừa cơ, vung cái ghế trong tay đập tới.

Chu Kỳ né tránh không kịp, một góc chân ghế sát qua mặt hắn, lưu lại một vết máu.Từ Nhu Gia nhắm mắt lại! Chỉ nhìn đã cảm thấy đau quá!

Lục thị trợn tròn mắt, thấy con trai ruột bị thương, Lục thị hét lên một tiếng, bỗng nhiên gạt tay cháu trai, chạy tới, hai tay nắm thật chặt bả vai con trai:

"Lão Tứ, ngươi không sao chứ?"

Chu Kỳ buông xuống tầm mắt, mắt nhìn vạt áo thuê hoa điểu bên trên người mẫu thân, hắn lắc đầu, thanh âm hoàn toàn như trước đây lạnh lùng: "Không sao."

Nói xong, Chu Kỳ mặt không thay đổi né tránh tay Lục thị.Lục thị ánh mắt đuổi sát con trai, gặp con trai vẫn lạnh nhạt như cục băng, trên trán lại đang chảy máu, Lục thị lửa giận đùng đùng, chỉ vào Chu Tuấn liền mắng:

"Uổng cho ngươi làm ca ca, nhìn ngươi đem Lão Tứ đánh thành dạng gì đây?"

Chu Tuấn: ...

Hắn che lấy cái eo bên trái bị Chu Kỳ đá vô số, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ. Chuyện gì xảy ra? Trước khi Quách lão đến, rõ ràng là Lão Tứ chiếm thượng phong, trái một quyền đánh hắn, phải một cước đá hắn, đánh rất hung ác, tránh rất nhanh, vì sao Quách lão đến thì thân thủ Lão Tứ liền không nhanh nhẹn nữa?

Chu Tuấn không ngốc, thấy Quách lão nhìn hắn lắc đầu, Chu Tuấn lập tức đã hiểu, tên chết tiệt Lão Tứ cố ý bị thương!

"Ngươi làm sao không hỏi xem hắn đem ta đánh thành dạng gì?" Tức giận, Chu Tuấn rống lên với Lục thị

Lục thị nghe vậy, con mắt trợn tròn đem Chu Tuấn từ trên xuống dưới dò xét một lần, sau đó liền càng tức giận hơn, Chu Tuấn tên tiểu bạch kiểm kia hoàn toàn lành lặn, rõ ràng một chút tổn thương đều không bị, nàng biết ngay mà, Lão Tứ nhà mình là đệ đệ, làm sao có thể đánh thắng được ca ca?

"Cho ngươi đánh người này!" Lục thị tiến lên muốn thay con trai đánh Chu Tuấn một chưởng.

Từ Nhu Gia trợn mắt hốc mồm, còn có thể làm như thế sao?

"Di nương." Chu Kỳ kịp thời giữ chặt Lục thị.

Lục thị không làm, tức giận trừng mắt Chu Tuấn: "Ngươi đừng ngăn ta, không giáo huấn hắn một chút, hắn liền nghĩ hai mẹ con chúng ta dễ bắt nạt!"

Chu Tuấn tức giận đến toàn thân phát run, dễ bắt nạt cái rắm!

"Ngươi muốn dạy dỗ ai?"

Ngay lúc Chu Tuấn chuẩn bị một địch hai, bỗng nhiên truyền đến một khí thế mười phần chất vấn, Lục thị nghiêng đầu, liền thấy Diêu Trắc phi dẫn hai nha hoàn bước nhanh chạy tới, Diêu Trắc phi một thân hoa phục màu tím, trên búi tóc đen nhánh gắn đầy châu báu lấp lánh, nhưng giờ này khắc này, con mắt Diêu Trắc phi trợn lên càng sáng hơn.

Lục thị mấp máy môi, Vương phủ có bốn nữ nhân, Thuần Vương phi nhà mẹ đẻ thế hệ trâm anh, Diêu Trắc phi có cha ruột làm Lại bộ Thượng thư, Lý di nương là nha hoàn thϊếp thân từ mười bốn tuổi lên liền đã hầu hạ Thuần Vương, tính đi tính lại thì thân phận nàng thấp nhất .Bất quá, ngày hôm nay việc này nàng có lý, nháo đến trước mặt Vương gia nàng cũng không sợ!

"Ai đánh con trai của ta thì ta sẽ dạy dỗ nó." Lục thị ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời Diêu Trắc phi.

Diêu Trắc phi đã nhìn thấy cái trán của Chu Kỳ bị thương, lại nhìn con trai nhà mình bình yên vô sự đứng ở đằng kia, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại không tiện tranh chấp, con trai không bị tổn thương liền không sao.

"Lục di nương khẩu khí thật lớn."Đứng ở bên người Chu Tuấn, Diêu Trắc phi khinh miệt nhìn Lục thị:

"Con trai ta đường đường là Hoàng tôn, ngươi chỉ là một cái di nương, ngươi giáo huấn hắn, chính là phạm thượng."

Lục thị còn muốn đôi co, Chu Kỳ đột nhiên nói: "Hết thảy có tiên sinh phân tích, di nương không cần nhiều lời."

Lục thị lúc này mới nhớ tới tiên sinh dạy học Quách lão, vội vàng xoay qua chỗ khác tìm người. Quách lão thấy mọi người rốt cục cũng nhớ đến hắn, nghiêm túc đối với hai nữ nhân nói:

"Dạy không nghiêm là lỗi của bổn sư, mời Trắc phi, di nương về trước, lão phu tự sẽ quản giáo học sinh."

Quách lão chính là nhà nho trong triều, Vương gia xin ba lần mới mời về được, Diêu Trắc phi không dám ở Quách lão trước mặt sĩ diện, khiêm tốn nói:

"Quách lão không nên tự trách, lão Nhị là bị ta chiều hư, hôm nay hắn lại cùng Lão Tứ động thủ, thỉnh ngài nghiêm trị hắn, ta ở bên cạnh nhìn, tận mắt hắn bị phạt ta mới hả giận."

Nói xong, Diêu Trắc phi trước lui qua một bên. Quách lão hừ một tiếng, nói dễ nghe, còn không phải sợ hắn trừng phạt quá mức? Hắn liếc mắt mắt Lục thị. Lục thị học theo dáng vẻ Diêu Trắc phi đi đến một bên, trong miệng lại không yên tâm giải thích nói:

"Phu tử, Lão Tứ không phải cố ý cùng Nhị gia đánh nhau, lúc nãy A Đào vừa mới mang đến cho Lão Tứ bánh đậu, Nhị gia khi dễ A Đào, Lão Tứ nhìn không được mới ra tay."

A Đào là ai? Quách lão hướng Từ Nhu Gia cùng Lục Nghi Lan nhìn lại.Từ Nhu Gia ra hiệu Lục Nghi Lan đứng tại chỗ, nàng ủy khuất đi đến Quách lão trước mặt, sợ hãi hỏi:

"Ngài là tiên sinh của biểu ca sao?"

Quách lão gật gật đầu.Từ Nhu Gia thút tha thút thít một tiếng, mắt nhìn Chu Tuấn, nàng cúi đầu nói:

"Di nương nói tiên sinh dạy học cực để ý đến quy củ, không cho phép ta tới quấy rầy biểu ca đọc sách, buổi sáng ta thấy tiên sinh còn chưa tới, mới tới đưa biểu ca cơm hộp. Có thể Nhị gia thèm bánh đậu ngọt của ta, đòi cho bằng được, ta không cho hắn liền bắt lấytay ta, ta sợ hãi..."

Người người đều biết Chu Tuấn háo sắc, nhưng Từ Nhu Gia không muốn đẩy mình kéo vào sóng gió phong ba màu hồng phấn này, đem tranh chấp đổi thành Chu Tuấn đoạt ăn liền thành không quan hệ gì đến nàng rồi. Nàng ủy khuất khóc lóc, giả bộ như thế, Chu Kỳ giật nhẹ khóe miệng, Chu Tuấn thì tức giận đến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng!

"Ai thèm bánh đậu ngọt của ngươi chứ?" Chu Tuấn chỉ vào Từ Nhu Gia, giận dữ hỏi, hắn rõ ràng là thèm nàng!

Từ Nhu Gia quay người liền trốn đến sau lưng Chu Kỳ đang đứng gần nhất, rất sợ Chu Tuấn đánh nàng. Chu Kỳ nhíu mày, nghĩ đến tình hình lúc này mới không tránh đi.

Bên kia Quách lão thấy Chu Tuấn lại dám ở ngay trước mặt hắn uy hϊếp tiểu cô nương, lập tức càng tức giận hơn, chỉ vào trong mảnh sân trống trước viện quát: "Nhị gia thân là huynh trưởng lại ức hϊếp biểu muội của đệ đệ, lại tại học đường động thủ bất kính sư trưởng, phạt đứng một canh giờ, đi đi."

Chu Tuấn nắm chặt bàn tay, nhưng mà hắn cũng không dám ngỗ nghịch Quách lão, đành phải chỉ vào Chu Kỳ nói: "Lão Tứ cũng động thủ."

Quách lão nhìn Chu Kỳ, giọng điệu giống nhau nghiêm khắc nói: "Tứ Gia về trước đi xử lý vết thương, xử lý xong cũng tới đứng một canh giờ."

Chu Kỳ lau lau cái trán, nói: "Một chút vết thương nhỏ, học trò muốn trực tiếp lãnh phạt."

"Không được, ngươi bị chảy máu, cùng ta trở về." Lục thị nắm lấy tay của con trai, lôi kéo liền đi ra ngoài.

Tay của Lục thi bị trai, lòng bàn tay ấm áp, nắm chặt tay của hắn, Chu Kỳ nhìn thân ảnh trước mặt, lại không nhớ nổi lần trước mẫu thân dắt tay hắn là lúc nào.

Nếu như hắn chỉ có năm tuổi, Chu Kỳ sẽ ngoan ngoãn cho mẫu thân dắt, nhưng hắn đã mười lăm, Chu Kỳ giãy giãy, không tránh ra được. Ai bảo mẹ của hắn không phải là nử tử bình thường yếu ớt chứ.

Chu Kỳ bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Di nương, để ta tự đi."

Lục thị sợ là con trai không chịu đi cùng với nàng, nghe được câu này, nàng nhịn cười, xúc động, buông lỏng tay.

Lục Định đi theo sau lưng hai mẹ con, Lục Nghi Lan cũng định đi theo, Từ Nhu Gia nhìn thấy ba tỷ muội Chu gia và nữ phu tử đã đến, nàng gọi Lục Nghi Lan lại:

"Tỷ tỷ, chúng ta còn phải đi học." Hôm nay là ngày đầu tiên các nàng đến học đường, không thể trốn học.

Lục Nghi Lan "Ồ" một cái

Từ Nhu Gia mắt nhìn lên phía trước, mãi đến một góc đường khác rồi, ánh mắt một mực đi theo nàng kia mới biến mất.

Từ Nhu Gia biết, kia là tam biểu ca Chu dụ, đời trước Chu dụ thường thường dùng một ánh mắt lạnh lẽo giống như rắn độc thăm dò nàng, mãi đến khi Chu dụ không biết vì sao lại nhiễm bệnh sốt rét, được đưa đến Trang tử chữa bệnh, cuối cùng chết bệnh, Từ Nhu Gia mới hoàn toàn thoát khỏi bóng ma hắn mang đến.

Dạy các cô nương đọc sách là nữ phu tử họ Thôi, năm nay 30 tuổi, dịu dàng dễ thân, cũng không có bởi vì thân phận củaTừ Nhu Gia, Lục Nghi Lan mà khinh thị các nàng, Thôi phu tử trước giảng bài cho ba tỷ muội Chu gia, sau đó lại đến xem xét trình độ của hai vị biểu cô nương

Lục Nghi Lan ít đọc sách, yên lặng tự chuẩn bị.

Từ Nhu Gia kiếp trước cũng coi như là một tài nữ, trước mắt chỉ cần giấu dốt là được rồi.

Nghe thanh âm thanh nhuận của Thôi phu nhân, Từ Nhu Gia tư thế ngồi vẫn đoan chính, nhưng suy nghĩ lại dần dần bay xa.

Chu Tuấn khi dễ nàng, Chu Kỳ vậy mà lại xuất thủ cứu giúp.

Mấy lần trước gặp mặt Chu Kỳ thái độ lạnh như băng, Từ Nhu Gia tuyệt đối không cho rằng Chu Kỳ đối với nàng có hảo cảm gì hoặc có tình huynh muội, hắn xuất thủ, là bởi vì Lục thị.

Từ Nhu Gia lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về con người Chu Kỳ này.

Hôm nay, trước đó, nàng cảm thấy tin đồn về Chu Kỳ đều đúng cả, người khác nói Chu Kỳ âm tàn lạnh lùng, tận mắt lĩnh giáo qua thủ đoạn Chu Kỳ tra tấn Tạ Tấn, Từ Nhu Gia tin tưởng không nghi ngờ, cho nên người khác nói Chu Kỳ chê mẹ đẻ bần hàn thất sủng, Từ Nhu Gia cũng chưa từng hoài nghi.

Nhưng nếu như Chu Kỳ thật sự ghét bỏ mẹ đẻ, hắn vì sao lại để ý việc Chu Tuấn cướp bánh đậu Lục thị làm, vì sao muốn bảo vệ cháu gái mà Lục thị coi trọng làm?

Sự thật chứng minh, Chu Kỳ rất để ý mẹ đẻ, hắn ít khi cùng Lục thị thân cận, hoặc là bởi vì hắn có lo lắng khác, hoặc là bởi vì hắn trời sinh mặt lạnh, không hiểu được như thế nào để thân cận mẹ đẻ.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, Từ Nhu Gia đều thấy hi vọng, một Chu Kỳ có cảm xúc so với Chu Kỳ mặt lạnh như băng dễ đối phó hơn nhiều.

Lớp đầu tiên kết thúc, ba tỷ muội Chu gia chạy tới tiền đường xem náo nhiệt, Lục Nghi Lan không dám đi loạn, ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, Từ Nhu Gia dẫn Ngọc Hoàn quang minh chính đại đi xem. Đến tiền đường, liền thấy Chu Kỳ đã quay lại, cùng Chu Tuấn sóng vai đứng ở trong sân, Chu Tuấn một mặt khó chịu, Chu Kỳ mặt không biểu tình.

Từ Nhu Gia đứng tại cột trụ hành lang đằng sau, âm thầm tắc lưỡi, tân Hoàng đế uy phong lẫm liệt cũng có ngày bị phạt đứng nha.

Ngay lúc Từ Nhu Gia lo lắng Chu Kỳ có hay không đem món nợ này tính tại trên đầu nàng, thình lình phía sau lưng truyền đến một lực rất mạnh, Từ Nhu Gia chỉ kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, người liền từ trên hành lang ngã ra ngoài. Sự tình phát sinh quá nhanh, lưng hướng lên trời nằm rạp trên mặt đất, Từ Nhu Gia sửng sốt một lúc lâu mới quay đầu về phía sau nhìn.

"Phi!" Tam cô nương Chu Phù hung hăng mắng nàng một tiếng, Nhị cô nương Chu Chỉ bên cạnh mỉa mai.

"Ngươi là cái thá gì, cũng dám nói xấu Nhị ca ta?" Chu Phù vênh váo hung hăng mắng, nàng mới không tin Nhị ca sẽ tranh đồ ăn với cái con nhà quê này

Từ Nhu Gia giờ mới hiểu được, Chu Tuấn bởi vì nàng và Chu Kỳ mà bị phạt, hai tỷ muội Chu Phù không dám trêu chọc Chu Kỳ, thì tới trút giận lên nàng.

"Cô nương không có sao chứ?" Ngọc Hoàn nhanh chóng đỡ Từ Nhu Gia lên, mặt mũi tràn đầy lo lắng. Nương nương giao cho nàng bảo hộ vị chủ nhân này, có sai sót gì, nàng phải làm sao cơ chứ?

Từ Nhu Gia không muốn khó xử, Ngọc Hoàn thay nàng phủi xong đất trên người, Từ Nhu Gia bạch bạch bạch liền vây quanh hành lang, đi tới Chu Phù trước mặt.

Chu Phù vẫn dữ dằn cảnh cáo nàng: "Về sau lại liên lụy Nhị ca ta, đừng trách ta..."

Nàng chưa nói xong, Từ Nhu Gia lấy đà, hai tay dùng lực đẩy Chu Phù!

Ai cũng không ngờ tới nàng lại dám động thủ, Chu Chỉ cứu trợ không kịp, Chu Phù "A" ngã ra hành lang, ngã kiểu chó ăn.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, lại có chương mới đây!
« Chương TrướcChương Tiếp »