Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Cung Giả Đương Sự

Chương 7: Nghiệt hữu(*)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Vân Nghiên

(*)Trong tiếng Trung “bằng hữu” có nghĩa là bạn bè, còn “nghiệt hữu” mang ý trái ngược, giống kiểu oan gia.

Các chư hầu vương thất vào kinh diện mặt thánh,mùa xuân thì là “Triều”, mùa thu thì là “Cận”,trong đó mùa xuân là quy củ nhất, không đượccó nửa điểm qua loa, kể cả ngươi đã bước mộtchân tới quỷ môn quan, thì cũng phải đem châncòn lại lết đến triều đình đã, xong rồi mới đượctắt thở.

Vì thế vào thời điểm này, nông phu trên bờruộng, thôn phụ trên đường làng, ngay cả đứa bétóc để chỏm nằm úp sấp trên cây cũng có thểthấy một lượng lớn xa bảo mã (tên tiếng trungcủa BMW), phóng điên cuồng trên đường vàokinh, bụi bay mù mịt.Lúc này, theo hướng Ký Châu tới kinh thành cũngcó một đội xe ngựa lao như điên, dân chúngngẫu nhiên qua đường cũng nhìn thấy, chỉ chchỏ chỏ, vàng bạc dát đầy thùng xe, ngựa tốtbốn vó lướt như bay, thị vệ dùng roi quất ngựađầy khí thế. Nếu là những người hiểu chuyện tớixem náo nhiệt, có lẽ còn có thể bất ngờ pháthiện hàng ngũ bên trong lại có một cỗ xe ngựado sáu con ngựa kéo. Còn nếu là những người vôcùng nhàn rỗi không có việc gì làm, hoàn toàn cóthể tùy tiện tìm một phủ quan, tố cáo tội vượtquá lễ chế, có ý đồ mưu phản…….. Đương nhiên,đây là lời để nói về người xa lạ.

~~~~~~

“Vương gia, hiện tại đã tiến vào Dư Chương, trưangày mai liền có thể vào kinh”

Nghe được xa phu bẩm báo, chủ nhân của chiếcxe có sáu ngựa kéo thay đổi tư thế, tiếp tục ngủ,miệng lơ mơ thì thầm một câu “Thật là! Trongmột năm lại phải gặp tên rắn hổ mang tận hailần, cũng không biết ngày mai ta đến có chođược bữa cơm trưa không nữa……”

Mà cách chỗ này hơn ba trăm dặm, trong hoàngcung, cũng có một nam nhân nói một câu có ý tứgiống y hệt. “Thật là! Một năm mà phải gặp tênmèo rừng kia những hai lần, chẳng lẽ không cóchỗ nào để tống hắn tới cả đời không cần vàokinh sao??”

Đối với việc hoàng đế bực tức, hoàng hậu cóthấy nhưng cũng không thể trách, lời này nămnào cũng nói nhưng chưa lần nào thực hiện cả

“Bệ hạ, ngài trước đây không phải đã nói ngàyHành Nguyên vương vội vàng tới dập đầu vớingài là ngày ngài vui vẻ nhất sao!”

~~~~~~

“Thần, Hành Nguyên vương Ngư Dươngbái kiếnhoàng thượng!”

Tiếp đó, người nói chuyện quỳ gối xuống đất, taytrái đặt lên tay phải, chắp tay hướng xuống đất,đầu cũng cúi thấp dần, gần như dán trên mặtđất, tay đặt trước đầu gối, đầu đặt trên tay, chotới trước khi hoàng đế lên tiếng, không hề nhúcnhích.

Nhìn thấy Hành Nguyên vương tiêu chuẩn hànhlễ chín lạy, hoàng đế thầm thích tới độ khóemiệng đều run rẩy. Đúng thế! Đúng thế! Nhìnhắn dập đầu dưới chân mình, chức hoàng đế nàyxem ra cũng đáng lắm! — hoàng đế không chúttiền đồ suy nghĩ.

Kìm nén nội tâm đang lâng lâng, hoàng đế bìnhthản kêu Hành Nguyên vương bình thân, sau đótheo thường lệ khách sáo vài câu, hỏi qua vềviệc nhà, ví dụ như hỏi “Người nhà có khỏekhông” vân vân……..

“Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, tất cả đềutốt, thần gần đây còn mới có thêm một đứa contrai, vẫn còn chưa có đặt tên, vừa lúc vào kinhTriều kiến, mong hoàng thượng có thể ban chomột cái tên!”

Hoàng đế “Ha ha ha” cười, nhưng tâm tình lúcnày đã chuyển từ trời nắng sang trời bão, còn làbão có gió giật cấp 6. Hắn dám cam đoan HànhNguyên vương lúc nói chuyện ban nãy là cố ýchọc cho hắn tức điên lên.

Ngươi khoe khoang đi khoe khoang đi!! Hoàng đế“ken két” nghiến răng, ta sẽ đặt cho con ngươicái tên kinh khủng cho mà xem!!!

Cũng cùng thời gian này, ở trong Hoàn Khôncung cũng đang tiến hành một tràng nghi thứcTriều kiến khác…… Đương nhiên… …. Không khítốt hơn rất nhiều…….

“Thần thϊếp, Hành Nguyên vương phi Lộ thị, báikiến hoàng hậu nương nương!”

“Tỷ tỷ xin mau mau đứng lên, vậy mà đã nửanăm không gặp rồi, muội rất mong gặp tỷ đó!”

Lộvươngphi nhẹ nhàng đứng dậy, thân thiện cùnghoàng hậu bắt đầu nói chuyện phiếm sau nhiềungày xa cách.

“Chiêu Huy bây giờ chắc là vẫn còn ở TrườngKiền điện đi!” Hoàng hậu nhìn xem mặt trời ở bênngoài hỏi.

“Đúng rồi, bên kia chắc cũng đang ôn lại chuyệnxưa đây.” Lộ vương phi tao nhã cười.

Có mà ôn chuyện xưa tới mức nổi sóng ầm ầmthì có —- đây là tiếng lòng chung của cả hai nữnhân.

Hành Nguyên vương cùng hoàng đế trở mặt —–mặc dù không tính là bí mật bị công khai gì,nhưng mà cũng là tin tức đã có từ lâu. Hai ngườikia năm xưa cũng có thể nói là có một đoạn nợcũ, có lẽ là đã rất lâu rất lâu…….

Từ hồi còn để tóc chỏm, cặp đường huynh đệnày đã bắt đầu đối nghịch với nhau rồi.

Đáng ra Hành Nguyên vương là cháu của lãohoàng đế, gan có lớn tới đâu cũng không thểcông khai tranh cãi cùng hoàng tử, nhưng màchuyện này còn có nội tình. Phải nói tới đầu tiênlà cha của Hành Nguyên vương——-chính là đạica của lão hoàng đế, cũng là thái tử lúc trước,sau đó vì một số nguyên nhân lung tung lộn xộnnào đó, đến khi đất nước hòa bình trở lại, thái tửliền biến thành lão hoàng đế. Lão hoàng đế saukhi bước lên ngôi vị hoàng đế, đối tốt với huynhtrưởng tới mức hơi thái quá, không nói phần đấtphong được tăng thêm một nửa, còn tăng themcả chi phí tiêu dùng cho Hành Nguyên vương tớicấp bậc gần như hoàng đế, ví dụ như cỗ xe cósáu ngựa kéo.

Ỷ vào lý do này, Hành Nguyên vương thế tử từnhỏ đã được nuôi nấng trong cung tất nhiêncũng dám cùng con trai của hoàng đế so tài từcánh tay cho đến phẩm chất, hơn nữa………..Sốlần lão hoàng đế khen ngợi hắn, so sánh vớihoàng đế còn nhiều hơn không ít.

~~~~~~~

“Thật sự là tức chết trẫm mất! Không phải chỉ làcó nhiều con trai hơn trẫm thôi sao? Có cái gì màđắc ý cơ chứ!!! Con gái trẫm so với hắn cònnhiều hơn không ít đâu!!!!”

Việc Hoàng đế không chút che dấu việc bị HànhNguyên vương kí©h thí©ɧ với mình, hoàng hậukhông có phản ứng gì, trong lòng nghĩ người saolại bị cái chuyện “Có cái gì mà đắc ý” kia kíchthích thành như vậy, lại không biết phải nói rasao.

“Vừa rồi Lộ tỷ tỷ mới rời đi từ chỗ của nô tỳ, lúcgần đi còn bảo nô tỳ đưa tỷ ấy tới tham kiếnhoàng thượng.”

“Hưu Nhan? Nàng ấy dạo này thế nào?? Thầnsắc trông có tiều tụy không??”

“Hoàng thượng nói gì vậy? Đương nhiên là rất tốtrồi, có thể nói so với trước kia còn dịu dàng đằmthắm hơn nữa kia!”

“A……… Tên mèo rừng kia thì có gì tốt chứ!!!!”

“Hoàng thượng, ngài nói vậy không sợ nô tỳ ghensao?”

Hoàng hậu cười đùa một câu, hoàng đế cũnghiểu được mình lỡ miệng, vì thế lại phải đền chohoàng hậu thôi.

Nhưng mà cứ nghĩ đến Hành Nguyên vương phiLộ Hưu Nhan, lửa giận của hoàng đế đối vớiđường đệ lại “Phừng phừng” bùng lên mãnh liệt.

Trong những sự kiện kết thù kết oán nhiều khôngđếm xuể, Lộ Hưu Nhan cũng chỉ là một trong đó,tuy nhiên, so với những chuyện lông gà vỏ tỏi vớvẩn như biệt hiệu “Mèo rừng” cùng “rắn hổmang” thì nghiêm trọng hơn một chút, dù saothua trong việc tranh giành nữ nhân cũng rất làmất mặt, huống gì còn là ngôi cửu ngũ chí tôn.

Nhưng mà lúc đấy hoàng đế hắn còn chưa phảilà hoàng đế, cả thái tử cũng không phải, chỉ làtiểu tử tóc để chỏm có danh là một chư hầuthôi, Hành Nguyên vương lúc đó mới chỉ là mộtthế tử, cũngchỉlà một tên tiểu tử tóc để chỏm.

Hai tên tiểu tử tóc để chỏm đều để ý đến tiểuthư nhà họ Lộ —- nhìn từ vấn đề đó, có thể thấymắt thẩm mỹ của hai người giống hệt nhau, tấtnhiên là đương sự không ai thừa nhận cả —— hơnnữa đều đã có ý muốn kết duyên trong lòng.

Tóm lại không biết là ai trước ai sau, nhưng màcả hai đều đem nói ra cho lão hoàng đế biết,cuối cùng, lão hoàng đế đem tiểu mỹ nhân bancho cháu trai ôm về nhà.

Việc lão cha đem khuỷu tay hướng ra ngoài đãđả kích rất nghiêm trọng đến hoàng đế, nghiêmtrọng tới mức cho tới vài năm sau, khi thiếu niênthiếu nữ đều đã lập gia đình, lúc hoàng đế đã trởthành thái tử cho người đưa lễ vật tới đám cướilà ba con chim quý hiếm do Nam Dương tiếncống —– Hai trống một mái.

Hàm ý bên trong………. quả là rất sâu xa……..

~~~~~~~~

“Uuuuuu!!” tiếng tù và vang lên, một đàn chó sănđi theo bảy con ngựa to lớn vọt vào sâu trongrừng rậm, hội săn bắn mùa xuân chính thức bắtđầu.

Hội săn bắn này là dùng để chiêu đãi nhóm chưhầu vào kinh diện thánh, dù sao thời đại nàyhạng mục giải trí để nhiều người cùng tham giamà lại tiết kiệm chi phí không có mấy. Tất nhiên,khu săn bắn của hoàng gia cũng trở thành chiếntrường tranh đấu gay gắt của hoàng đế cùngHành Nguyên vương.

“Đến đến đến, chúng tỷ muội tới đây cá cược đinào!!!” Nhìn bóng dáng đám nam nhân đã biếnmất không sót một mảnh, Cung phi dẫn đầunhóm nữ quyến bắt đầu các hạng mục giải trí.

“Cá xem năm nay Hoàng thượng cùng HànhNguyên vương người nào thắng!”

“Muội vừa mới tới không lâu, cũng chưa rõ tàibắn của Hoàng thượng ra sao nữa……..” Huệ phingượng ngùng khoát tay, ý muốn nói nàng khôngtham gia.

“Ai nha!! Việc này có biết hay không cũng giốngnhau cả mà, cứ theo linh cảm của muội thôi!” Dụphi không buông tha Huệ phi.

“…….Vậy muội cá hoàng thượng thắng……” Huệ phicho rằng cược hoàng đế thắng chính là bổn phậnmà phi tử cần làm.

“Ta cá Vương gia!” Lộ vương phi rất có bổn phậnnói.

Kết quả cá cược là 5:5, có thể thấy là trong cảmnhận của đám nữ quyến, kỹ thuật bắn cung củahoàng đế và Hành Nguyên vương là kẻ tám lạng,người nửa cân.

“Gì cơ! Vương gia nhanh như vậy mà đã trở lạisao?”

Thục phi tinh mắt nhìn thấy một bóng người từtrong rừng rậm đi ra, bởi vì không phải là mặctrang phục săn bắn màu vàng sáng, cho nên theobản năng tưởng đó là Hành Nguyên vương, điềunày khiến cho người vừa cá cược cho HànhNguyên vương là nàng đổ mồ hôi lạnh.

“……… Không phải đâu!!” Lộ phi nhìn rồi nói.

Quả nhiên chờ người đó tiến lại cần mới biết đólà Dự Lâm vương Thiên Thừa.

“Thiên Thừa, sao đệ trở lại nhanh vậy?”

Hoàng hậu vừa hỏi Dự Lâm vương, vừa bảo thịnữ dùng khăn lau mồ hôi trên trán.

“Nửa đường dây cung bị đứt nên đệ về để đổi.”

“Thế đệ có thấy Hoàng thượng và Hành Nguyênvương không? Thành tích của bọn họ như thếnào?” Thục phi gấp gáp hỏi.

“Lúc mà đệ đi thì hoàng huynh và Hành Nguyênvương đang tranh nhau một con thỏ………!”

“Con thỏ?!” Chúng phi kinh ngạc kêu lên khiến DựLâm vương hơi hoảng sợ.

“À vâng……. Đúng vậy…….. Hành Nguyên vươngthì bắn trúng chân con thỏ trước, kết quả nó vừachạy được một đoạn nữa thì bị hoàng huynh bắnchết, cho nên bọn họ đang cãi nhau xem con thỏkia là của ai………”

~~~~~~

“Ha ha ha ha! Hôm nay bổn vương thật sự là cựckỳ vui vẻ!”

Hành Nguyên vương vừa khoe chiến lợi phẩm vớiVương phi, vừa bảo thủ hạ lột da đám thú mớisăn được. Hắn cười rất kiêu ngạo, rồi đột nhiênnghĩ ra một ý “Đem làm thành áo da thú đưa chorắn hổ mang, ta xem hắn rốt cuộc có phản ứnggì, hahahaha!”

“Chàng a………. Cứ tranh giành háo thắng như vậy,cũng không sợ người nhà có ngày bị chàng hạichết…….”

Lộ phi thay trượng phu xoa bóp bả vai, bỗng nóimột câu.

“Phu nhân hiểu làm sao được chứ!”

Hành Nguyên vương không khách khí trả lời thêtử.

“Ta đã tranh giành háo thắng hai mươi mấy nămrồi, mọi người các nàng không phải một cọng tóccũng không thiếu sao! Hơn nữa, nếu hắn là ngườinhư vậy, ta đã sớm từ tước vị, tìm đại một lý dođể cả đời không phải qua lại với nhau rồi!”

Lộ vương phi nghe thế liền cười nhẹ

Rõ thật là, trong lòng không phải cũng hiểu đượcnhư vậy sao? Chỉ có ngoài miệng cứ thích nóinhững lời khó nghe thôi.

Tương tự, nếu bên Hành Nguyên vương mà đangđắc ý dào dạt thì bên Hoàng đế khẳng định đangchỉ trời mắng đất.

“Tiểu nhân gian trá!! Nếu không phải do con thỏkia làm giảm nhuệ khí của trẫm thì sao trẫm cóthể bại dưới tay con mèo rừng nhà ngươi!!”

“Chẳng nhẽ con thỏ kia lại không phải là doChiêu Huy bắn trúng mà dừng lại sao?”

Hoàng hậu vừa dùng từ ngữ cho hoàng đế thấykhả năng chuyện này xảy ra là không có vừachâm trà cho hoàng đế.

“Hoàng Thượng, không phải nô tỳ nói người,nhưng mà……….. sao người lại cứ vì mấy chuyệnnhỏ nhặt không đáng kể này mà gây sự với ChiêuHuy chứ, cũng không nhớ người ta có điểm gìtốt?

“Hắn thì có cái gì tốt!” Hoàng đế không themnghĩ ngợi gào lên một câu.

“Phải không vậy? Không lẽ nô tỳ nhớ nhầm? Nămđó Bắc Địch xâm phạm nước ta, vì để đẩy lùihơn mười vạn quân địch mà đã hủy hơn một nửaphần đất phong đó không phải là Chiêu Huy sao?

“Đó là nghĩa vụ của thần tử! Trẫm tại sao phảicảm tạ chuyện hắn vốn nên làm! Hơn nữa, nếuhắn mà không có chút năng lực ấy thì trẫm giaoviệc quan trọng cho hắn làm gì, trẫm cũng khôngphải không biết nhìn!!”

Hoàng hậu nghe hoàng đế tiếp tục không themnghĩ ngợi mà trả lời, phản ứng trong lòng cũnggiống hệt như Lộ vương phi.

~~~~~~~

“Hoàng thượng đâu? Ai gia lúc nãy đi qua MặcẤm đường, hình như nghe thấy tiếng hoàngthượng………. Ớ? Sao các ngươi đều ở trong nàythế?”

Thái hậu đi vào Hoàn Khôn cung đã thấy hoànghậu, chư phi cùng Lộ vương phi đều ngồi cùngmột chỗ, có nhiều người chắc chắn có chuyệnvui để xem, thái hậu lập tức nhiệt huyết sôi trào.

“Bệ hạ đúng là đang ở Mặc Ấm đường, nhưng giờnày chắc đang chơi cờ cùng Hành Nguyên vươngrồi!”

“Chơi cờ? Sao ai gia lại nghe hình như có tiếngcãi nhau mà…….!”

“Đó mới là bình thường!” Hoàng hậu cười, hầu hạthái hậu ngồi ở ghế chủ vị.

“Vậy các ngươi tập trung ở đây làm cái gì?”

“Chúng con dâu ở đây đợi kết quả đánh cờ thôi!”

~~~~~~~

“Ta nói này, ngươi không thể đi nhanh hơn đượcsao?”

“Tại sao ta phải nhanh, ta đây thích chậm rãiđánh cờ thì làm sao!”

“Ngươi cả ngày rảnh rỗi không có việc gì để làmnhưng mà trẫm thì bận lắm!”

“Vậy ngươi đừng chơi cờ cùng ta nữa! Hơn nữata lúc nào rảnh rỗi không có việc gì làm!……… A,ngươi làm gì thế?”

“Rồi rồi rồi!! Đánh ở đây là được rồi, còn nghĩlàm gì nữa!!”

“Sao ta phải nghe ngươi!!”

“To gan! Ngươi không nghe trẫm thì nghe ai!! Talà tốt bụng nhắc nhở ngươi thôi!”

“Thế à? Thế ngươi nói cho ta biết đánh thế nàomới thắng ngươi đi!”

“Sao ta phải nói cho ngươi!!”

“Ngươi không phải muốn nhắc nhở ta sao?”

…………………

~~~~~~~~~

“Thiên Thừa, sao rồi?”

Dự Lâm vương bị sai đi làm nhiệm vụ mật thámtrở về, đám phi tần gấp gáp hỏi.

“………. Vẫn còn đang cãi nhau!”

Nghĩ đến chính mình không thể không ngồi tự kỷtrong góc tường để đưa tin giải trí cho các chịdâu, Dự Lâm vương liền thấy rất冏(phiền muộn,bi thương, bất đắc dĩ, bó tay…….), cũng may làcách một tầng màn trúc nên không ai chú ý đếnvẻ mặt của hắn.

“Tốt rồi tốt rồi, thời gian cũng đã lâu, tỷ muộichúng ta cá cược đi, ai thắng đây?”

“Muội cá lúc này chắc chắn sẽ lật bàn cờ!”

Thục phi việc tốt không nhường ai lập tức cácược.

“Muội cũng đặt lật bàn cờ!” Dụ phi cũng theo sáttiếp lời.

“Ơ? Các ngươi sao lại đặt lật bàn cờ toàn bộ thếnày??”

Mọi người sau khi cá cược xong, thái hậu nhìnkết quả kỳ quái hỏi.

“Đúng rồi, thế này thì đánh cược sao được nữa.Vậy chúng ta đổi cách cá cược đi được không?”

Hoàng hậu rất nhanh chóng thay đổi nội dung cácược.

“Vậy chúng ta cá cược xem ai là người lật bàn cờ trước đi.”

Cuối cùng, cục diện lại là 50:50. Có thể thấyđược là ở trong lòng của đám phi tần, hoàng đếcùng Hành Nguyên vương khả năng nhẫn nại đềuchẳng hơn nhau là mấy.

“Lại nói tiếp, bệ hạ với Chiêu Huy sao mà lại cứnhư vậy nhỉ?”

Mọi người cùng nhau chờ đợi xem ai là người lậtbàn cờ trước, Lộ vương phi hỏi thái hậu đangngồi ở ghế cao nhất, thái hậu lão nhân gia bà hẳncũng là một trong những người chứng kiến việnăm đó.

“Ai biết được? Ai gia cũng thấy lạ, năm đó lúcxem tướng còn nói Hoàng Thượng với Chiêu Huyngày sinh tháng đẻ đặc biệt hợp nhau mà!”

Cuối cùng, Hành Nguyên vương là người lật bàncờ trước. Hoàng hậu, Cung phi, Khang phi, Lộvương phi buôn bán có lời lại có thêm thu nhập,thái hậu tuy là người thua cuộc, nhưng mà aidám đến đòi tiền lão nhân gia bà chứ.

“Sau đó thế nào? Chắc là phải có sau đó chứ?”

Hoàng hậu hỏi Dự Lâm vương mới trở về bẩmbáo.

“Hoàng huynh nói Triều kiến mùa thu sẽ lại chơitiếp!”

“Ha ha, Lộ tỷ tỷ, xem ra còn phải chơi dài dài!”

Nghe hoàng hậu nói xong, Lộ vương phi nở nụcười ngầm hiểu…

Ván cờ này, không biết đã chơi bao nhiêu mùaxuân thu rồi……..
« Chương TrướcChương Tiếp »